Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 537 - Đều sợ tè ra quần.

Cho dù cách khá xa, nhưng xũng có thể cảm nhận được uy thế con dị thú này tản ra hung mãnh đến mức nào.

Khiến người ta cảm thấy rất kiềm nén.

Giống như một con cự thú viễn cổ đang nhìn chằm chằm bọn hắn.

Đám người đang tăng tinh thần bắt đầu chạy, nhanh chóng chạy về phía tường thành, đồng thời cũng có người tiến đến thông báo bọn người lão Chu, đương nhiên, tiếng rống đinh tai nhức óc vừa rồi của dị thú, chỉ cần không phải kẻ điếc, ai cũng có thể nghe thấy rõ.

Lúc này.

Bọn người lão Chu, Lê Bạch đã đi đến tường thành.

Ngay cả Lạt Điều đang đợi ở nhà cũng bị kinh động, rõ ràng uy thế mà con dị thú này phát ra đã ảnh hưởng đến nó.

"Làm sao bây giờ? Bây giờ Lâm Phàm không có ở đây, lại có dị thú kinh khủng như vậy xuất hiện, chúng ta có thể chống dỡ được không?" Lão Chu vô cùng lo lắng, khi dị thú càng đến gần, sắc mặt hắn ta càng nghiêm trọng.

Bây giờ, tất cả hy vọng đều nằm trên người Lạt Điều.

Giác Tỉnh giả mạnh nhất chính là Lý Huy.

Sau đó, hắn ta vội vàng nhìn về phía Lạt Điều.

Mà Lý Huy đứng bên cạnh Lạt Điều chậm rãi nói,"Ta sẽ ra sức chống đỡ, trận chiến này, các ngươi không thể liên lụy vào được."

Lê Bạch trầm giọng nói,"Nếu như con dị thú này thật sự đến hủy diệt chúng ta, nhất định phải bảo bọn hắn nhanh chóng trốn vào trong hầm trú ẩn, chỉ cần có thể chống đỡ đến khi Lâm Phàm trở về, vậy thì không thành vấn đề."

Dị thú đang bay đến chậm rãi giảm tốc độ xuống, bắt đầu thu cánh lại, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người đáp xuống đất, sau đó chỉ thấy ở trên đầu dị thú, đột nhiên có một bóng người đang đứng.

Một con dị thú có đủ cường đại hay không, chỉ từ thể hình của nó là có thể nhìn ra, còn cả luồng uy thế mà con dị thú này phát ra, cũng có thể cảm nhận được.

Chỉ là đối mặt với dạng dị thú này, cho dù hắn ta là Giác Tỉnh giả cấp chín, đều cảm thấy không có niềm tin quá lớn, so với dị thú cùng cấp, nhân loại không có ưu thế quá lớn.

"Chống đỡ, chống đỡ đến khi hắn trở về?" Lão Chu nói chuyện có chút lắp bắp, thậm chí cảm thấy chuyện này sao có thể, chỉ với hình thể của con dị thú này, một bàn tay đập xuống, sợ là có thể hủy hơn phân nửa tường rào.

Bây giờ hai chân hắn ta không nhịn được mà run rẩy.

Lạt Điều ngưng thần nhìn qua, nhưng lại cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.

Khi Lâm Phàm xuất hiện mở miệng.

"Lạt Điều, ngươi có thể kiên trì được không?"

Lão Chu đang lo lắng hãi hùng, cuối cùng không nhịn được mở miệng.

Mà khi tất cả mọi người đang căng thẳng.

"Đừng căng thẳng, là ta."

Dị thú vẫn là dị thú, có thể gây ra nguy hiểm cho bọn hắn, nhưng khi thực lực của Lâm Phàm dần dần tăng lên, càng ngày càng trở nên biến thái, cảm giác nguy hiểm từ dị thú đã tiên tan hết.

Đối với đám người lão Chu mà nói. Từ sau khi biết Lâm Phàm, tâm tính của bọn hắn khi sinh sống trong tận thế đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bọn người lão Chu tụ lại, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ta nói này người quản lý thân yêu của chúng ta, thứ đồ chơi này lấy từ đâu ra thế."

Lâm Phàm biết cưỡi dị thú thằn lằn trở về, nhất định sẽ dọa bọn hắn sợ hãi.

Kiềm nén, ngột ngạt.

"Mẹ nó... Sắp sợ đến tè ra quần rồi."

Mà chỉ nhìn về phía đám người, phát hiện bọn hắn đều đang khó hiểu, cho dù là Lạt Điều cũng nhanh nhẹn leo lên vai Lâm Phàm, nhìn chằm chằm gia hỏa mang đến áp lực cho nó kia.

Lâm Phàm tạm thời không nói chuyện.

Thậm chí, hắn ta có ảo giác, đó chính là con dị thú mà Lâm Phàm mang về này, chỉ hắt hơi một cái thôi, cũng có thể phun chết hắn ta.

Dù sao thì tạo hình của dị thú thằn lằn rành rành ở đó.

"Ngươi nói nó à." Lâm Phàm chỉ vào dị thú thằn lằn.

"ĐƯơng nhiên."

Lão Chu bất đắc dĩ, trừ nó ra, còn có thể là ai nữa chứ, uy áp thật sự quá mạnh, đứng ở trước mặt, đã có thể cảm nhận được một luồng hơi thở tử vong bao phủ.

Vừa bắt đầu thì còn tốt.

Sau khi dị thú thằn lằn hạ xuống.

Nguyên nhân chủ yếu là vì có Lâm Phàm.

Đến bây giờ, đám người sinh sống trong tường rào Miếu Loan bọn họ, đã không còn căng thẳng với nguy cơ từ bên ngoài như trước nữa.

"Nó là dị thú ta mang về từ Tuyết Lĩnh sơn, đã ở trong đó hấp thu năng lượng trong mảnh vỡ mười năm, chưa từng ra ngoài gây sóng gió, nếu như nó ra ngoài làm loạn, ta nghĩ nhân loại chúng ta sẽ khó mà chống cự được." Lâm Phàm nói.

Đám người kinh ngạc.

Ở trong rừng sâu núi thẳm mười năm, vẫn luôn hấp thu mảnh vỡ.

Không hề ra ngoài.

Lý Huy thân là Giác Tỉnh giả cấp chín của tường rào Thủ Đô, có vẻ như đã biết được chút gì đó, hơn nữa nói thật thì, cho dù không ra tay, chỉ dựa vào trực giác thôi, đã có thể cảm nhận được con dị thú trước mắt này kinh khủng như thế nào.

Hắn ta tuyệt đối không thể đối phó được.

"Vậy tình hình bây giờ là..." Lão Chu hỏi.

Lâm Phàm nói,"Đi đường bình thường không tiện, cứ dùng nó làm thú cưỡi, sau này muốn đi đâu cũng nhanh hơn."

"Lâm ca, còn ta thì sao?" Ngô Đình khó chịu, hắn ta chinh là phi công chuyên dụng của Lâm ca, bây giờ có dị thú thay đi bộ, đây chẳng phải đang nói năng lực điều khiển máy bay của hắn ta đã không còn đất dụng võ nữa sao.

Còn những người khác muốn hắn ta lái máy bay đưa đi.

Đừng nằm mơ.

Không thèm phản ứng.

Lâm Phàm nhìn Ngô Đình, mỉm cười nói,"Đôi khi, ta cũng sẽ thay đổi khẩu vị."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ngô Đình vỗ ngực mừng rỡ.

Lương Hồng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Ngô Đình, thật sự muốn đánh chết tên tiểu đệ cũ này, thật sự chẳng có chút khí phách nào cả, công lực ôm bắp đùi thật sự khiến người ta phục sát đất, vô cùng bội phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận