Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 221 - Bọn hắn đã bị Lâm Phàm giết đến sợ hãi.

Lạt Điều đã ăn hết vỏ trứng.

Rõ ràng cơ thể nhỏ bé như thế, lại có thể ăn hết vỏ trứng lớn như vậy, thật thần kỳ, đúng là cái động không đáy.

Mà Lạt Điều rõ ràng cũng đang tiêu hóa chất dinh dưỡng ẩn chứa trong vỏ trứng, Bây giờ, hắn đã đến Tô Châu, nơi này rất lớn, hắn tạm thời không muốn đến tường rào, bất cứ một tường rào cỡ lớn nào cũng đều có cường giả.

Nếu như thân thiện một chút thì tốt, nếu như không thân thiện, thế thì khá phiền phức.

Hắn đương nhiên cũng luôn cố gắng làm việc thật kín đáo, nhưng mà Lạt Điều đang ở trong người, một khi ngoi đầu lên, bị người khác phát hiện, thế thì thật không tốt.

Bởi vậy.

Hắn chuẩn bị vào trong thành thị nhìn xem, xác suất tìm kiếm được dị thú cấp bốn trong thành thị sẽ cao hơn.

Sáng sớm.

"Có lẽ đây chính là do là không bị ô nhiễm tạo ra đi."

Bây giờ nhìn lại thế giới sau khi xuyên qua này một lần nữa, lại càng nhớ đến lúc trước.

"Đường Hổ Điện."

Chỉ là đáng tiếc, đây cũng chỉ là hồi ức lúc nhỏ.

Cũng không lâu lắm, Lâm Phàm cùng Lạt Điều đi vào trong thành thị.

Đối với người sống sót không có khả năng xăng giết dị thú cấp bốn mà nói, mẹ nó thật là quý.

Trời đã hửng sáng.

Hai bên đường, một bên là nhà dân, một bên là trạm xăng, khi đi ngang qua trạm xăng, Lâm Phàm có tiến vào xem xét, xăng dầu có giá trị rất cao, thuộc về đồ vật thiết yếu chiến lược trong thời kỳ tận thế.

Một cái thành thị từng vô cùng xinh đẹp, sau khi tận thế tàn phá, đã trở nên vô cùng hoang phế cũ nát, nhưng có thể từ những tòa nhà cao tầng kia nhìn ra được, tòa thành thị này đã từng rất phồn vinh.

Lâm Phàm lái xe tiến vào trong thành, hắn dừng xe ở cạnh đống cỏ khô bên ngoài thành, đi bộ vào trong.

Tình cảnh này khiến hắn hoài niệm khi còn chưa xuyên qua, lúc còn bé mình thường nhìn thấy ở Địa Cầu, nước nhẹ nhàng trôi, tùy tiện tìm ít ruột gà, là có thể câu được một thùng tôm hùm đầy, bầu trời cũng là trời xanh mây trắng, xinh đẹp vô cùng.

Một tấn xăng gần một ngàn bốn trăm lít, 3 tấn xem như là 4200 lít.

Khu phố hoang vắng im lặng không một bóng dị thú, mặt đất nứt vỡ đã sớm bị thảm thực vật bao phủ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, thật sự rất đẹp, rất xinh đẹp.

Một lít xăng có thể chạy được mười đến mười lăm cây số.

Nghĩ đến một bình xăng 3 tấn cần mười viên dị thú cấp bốn, ừm... Có vẻ cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng đối với người có thể săn giết mà nói, đúng là không quý.

"Rất đẹp."

Ngay khi hắn đang chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Muốn không?

Theo cảm nhận của hắn, trạm xăng dầu này chắc hẳn sẽ không có xăng dầu, từ hoàn cảnh bên trong là có thể nhìn ra được, đã sớm bị cây xanh bao phủ, trừ những vết rỉ chồng chất kia, mơ hồ có thể nhìn ra được mấy chữ trạm xăng dầu.

Xem Lâm Phàm là cường giả.

Đây là tình huống trên đường có chướng ngại vật, dù sao thì cái gọi là đường cao tốc thông suốt đều đã biến thành đường có trở ngại, nếu không thì đã có thể chạy càng nhanh càng xa.

Còn về vì sao lại hỏi, rất có thể là muốn giao lưu một chút.

Từ giọng nói của hắn ta, có thể nghe thấy chẳng ôm hy vọng gì nhiều.

Nam tử ở vị trí lái râu ria đầy mặt, vẻ mặt tang thương, hạ cửa sổ xe một bên xuống, dò hỏi,"Ở đây có xăng không?"

Những thứ khác ngay cả cọng lông cũng không nhìn ra.

Đương nhiên là muốn, nhưng mà chiếc xe này khác, cũng không thể mạnh mẽ cướp đoạt, người sống sót khác có lẽ sẽ như vậy, nhưng Lâm Phàm hắn tuyệt đối không làm như thế.

Người sống sót bên trong xe bọc thép xuyên qua cửa kính nhìn thấy Lâm Phàm, thấy đối phương đang đi bộ, có chút kinh ngạc, thường thường dám can đảm xuất hiện bên trong thành thị hoang vắng này như thế, không phải cường giả thì chính là có bệnh.

Rất rõ ràng, bọn hắn tin tưởng vào loại thứ nhất.

Một cái xe bọc thép cũ kỹ đã chịu bao gió sương chạy đến.

Đúng là đồ vật thiết yếu trong tận thế.

Ban đêm ngủ trong xe, ban ngày mạnh mẽ xông tới.

Chiếc xe này thật sự rất đẹp trai, so với cái xe Pickup kia thì tính an toàn cao hơn rất nhiều, toàn thân được sắt theo bao bọc, súng ống không thể nào bắn phá được, cho dù gặp phải dị thú, chỉ cần không gặp phải dị thú cấp hai trở lên, tính an toàn của chiếc xe này cũng tạm, có thể chống đỡ được.

"Ta cũng vừa mới đến, các ngươi có thể tự xuống xe nhìn xem trong lòng đất còn trữ bình nào hay không." Lâm Phàm nói.

"Ta nghĩ chắc là không có, đã qua thời gian lâu như vậy, nhất định là đã bị người ta rút đi hết rồi." Nam tử cũng không xuống xe, nâng kính xe lên rồi lái xe rời đi.

Nhìn xe bọc thép đã đi xa.

"Bọn hắn xem ta là người sống sót có âm mưu nhỉ."

Ngẫm lại chắc cũng đúng, nhớ lại lời mình vừa nói, trong nháy mắt đã thông suốt, mình bảo bọn hắn tự xuống xe kiểm tra, rất có thể theo bọn hắn nghĩ, chính là dụ bọn hắn xuống, khó trách lại chạy nhanh như vậy.

Ai.

Tận thế chính là như vậy.

Ai cũng không tin tưởng ai, cho dù gương mặt hắn có vẻ vô hại, nhưng vẫn khó có được sự tin tưởng của người xa lạ.

Rời khỏi trạm xăng dầu, đi trên đường, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, có vẻ trừ đám người sống sót kia ra, thì không nhìn thấy bất cứ vật sống nào, loại tình huống này cũng không phù hợp với độ khó của một tòa thành lớn nên có.

Phía trước là một dãy trường học, dừng ở cửa trường học, nhìn vào bên trong trường học, không có động tĩnh, ngưng thần dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, hy vọng có thể nghe được một chút động tĩnh.

Một lát sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận