Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 217 - Một quyền của ta đánh nát trứng to.

Số lượng xem như cũng tạm, chỉ là cấp bậc không ao, đây là chuyện duy nhất khiến hắn tiếc nuối.

"Ta nói này trứng, ngươi có thể dốc chút sức hay không, sao lại chỉ hấp dẫn được chút dị thú cấp bậc thấp như vậy, nếu như ngươi muốn cứu chính bản thân mình, cần phải gọi dị thú có cấp bậc cao hơn đến, ví dụ như cáp bốn cũng không tệ."

Lâm Phàm vỗ vỗ trứng, sau đó ôm nó đặt vào ghế phó lái.

Nơi này không cần thiết ở lâu.

Hắn còn phải tiến về phía nam, tránh khỏi phạm vi của tường rào Kim Lăng, chỉ có như vậy mới có thể gặp được dị thú có cấp bậc cao hơn.

Sau khi hắn rời khỏi tường rào Tích Sơn, đang chạy vô cùng yên lành, đột nhiên giẫm phanh lại, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về một chiếc xe con bị lật nghiêng đang cháy ở bên kia, tình hình như vậy khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Bây giờ lại gặp được xe bị cháy, không phải là chuyện tốt lành gì.

Không gặp được dị thú, chính là nửa đường bị người ta chặn giết.

Lốp trước xẹp lép, xoay người kiểm tra, trên lốp xe có ghim một mảnh sắt, chính thứ đồ chơi này đã làm hỏng lốp xe, may mắn là có chuẩn bị dự phòng, nếu không với tình huống này thì sẽ rất khó mà giải quyết.

Lâm Phàm đứng lên, con đường vốn trống rỗng, có bảy người sống sót xa lạ cầm theo vũ khí xuất hiện, từ trên mặt bọn hắn có thể nhìn ra được sự lạnh nhạt và khinh thường đối với sinh mạng.

Tiếng lốp xe phịch một tiếng, khiến cho lực tiến tới yếu đi, Lâm Phàm ở trong xe vỗ trán, lốp xe sẽ không vô duyên vô cớ bị nổ, cho nên tình hình này chỉ có một, đó chính là gặp phiền phức.

Có tiếng bước chân truyền đến.

Lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trứng đang nằm trên ghế phó lái.

"Giơ tay lên."

Khả năng sau có vẻ cao hơn.

Cái này khiến hắn nghĩ đến người du đãng.

Đột nhiên.

Dù sao thì dị thú cũng không biết phóng hỏa.

Lúc này.

"Các ngươi là người du đãng."

Mở cửa, xuống xe.

Vẻ mặt Lâm Phàm vô cùng bình tĩnh, giơ tay thì chắc chắn sẽ không làm rồi, nếu như nghe theo lời đối phương, chẳng phải sẽ biến thành rùa đen sao.

Một đám người sống sót không đến tường rào, chuyên ở bên ngoài mai phục người sống sót khác, từ đó cướp vật tư của người khác.

Một người du đãng có khuôn măt hung ác, cầm súng giảm thanh trong tay nhắm vào Lâm Phàm, mắt nhìn về phía balo sau lưng Lâm Phàm, balo phình to, bên trong nhất định có rất nhiều vật tư.

Đột nhiên.

Đối với người du đãng mà nói, bọn hắn không cần tuân thủ bất cứ quy củ chế độ nào cả, hoàn toàn chính là làm theo ý mình.

Lâm Phàm nói,"Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên nhanh chóng chạy đi, đợi lát nữa muốn chạy thì chưa chắc chạy được đâu."

Nhưng nhìn thấy ở ghế phó lái có một quả trứng to, vui mừng nói,"Lão đại, ở đây có một quả trứng, cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng thấy có quả trứng nào lớn như vậy."

Cái này khiến Lâm Phàm cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Khi bọn họ nói chuyện với nhau, có một người du đãng gầy như khỉ lập tức chạy đến chỗ xe Pickup, tìm kiếm vật tư, phát hiện sau xe trống không, lộ ra vẻ thất vọng.

"Động tĩnh thât lớn, dị thú đến nhất định rất nhiều." Đám người du đãng hoàn toàn luống cuống.

"Dị thú, có dị thú."

Ngay khi người du đãng hung ác còn chưa hiểu rõ tình hình thế nào, mặt đất đã xuất hiện chấn động, từng tiếng dị thú gào thét truyền đến, đột nhiên xuất hiện tiếng gầm gừ khiến sắc mặt đám người du đãng này hoàn toàn thay đổi.

Lúc này Lâm Phàm đã sắp đến địa phận Tô Châu, tường rào ở nơi này cũng là tường rào cỡ lớn, người sống sót sinh hoạt rất nhiều, vật tư xung quanh rất phong phú, cho nên xuất hiện rất nhiều người du đãng.

"Ngươi có ý gì?" Người du đãng có gương mặt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười, không nói gì, mà là đang nghĩ đến quả trứng này rốt cuộc là đang làm gì, sau khi bị hắn mang đi, quả trứng này đã từng phát ra dao động một lần, sau đó thì không còn động tĩnh nữa.

Bây giờ lại phát dao động tiếp.

Người du đãng hung ác nhìn đằng xa, bởi vì có cửa kính xe cản trở, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng có một quả trứng màu trắng.

KHông hiểu xảy ra chuyện gì.

Bọn hắn đều tỏ vẻ mờ mịt.

Một luồng dao động vô hình lấy quả trứng làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng dao động này, nhưng lại không rõ tình hình như thế nào.

Ánh mắt liếc nhìn bốn phía, thế nhưng đối với bọn hắn mà nói, xung quanh dường như đều có dị thú đang vọt đến, cái này khiến bọn hắn không biết phải làm thế nào cho phải.

Đột nhiên, người du đãng vẻ mặt hung ác cầm sung giảm thanh giận dữ hét lên,"KHốn khiếp, có phải là ngươi dẫn dị thú đến hay không, ngươi muốn hại chết chúng ta đúng không."

Lâm Phàm bất đắc dĩ nói,"Nếu như ta có thể điều khiển được những dị thú này, ngươi cảm thấy ta là hạng người gì?"

"Lão đại, nói nhảm với hắn làm gì, chúng ta nhanh chóng giết hắn, cướp xe của hắn, chúng ta chạy khỏi nơi này." Một người du đãng bối trối nói.

Người du đãng hung ác kia không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nổ súng, phịch một tiếng, súng giảm thanh phát ra tia lửa, chỉ là không đợi bọn hắn kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng kêu rên thảm thiết.

Người du đãng hung ác ôm chặt cánh tay bị cụt, gào lên thảm thiết.

Đám người du đãng này đã hoảng hốt, cho dù không hoảng hốt, cũng khó có thể bình tĩnh được, bọn hắn nhìn phía xa, có một luồng hơi thở không thích hợp truyền đến.

Dị thú cấp bốn?

KHông đúng.

Cho dù là dị thú cấp bốn cũng sẽ không có loại hơi thở này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận