Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 298 - Xuất hiện một hành động thay đổi tương lai. (5)

"Ta, công nhân quét đường Đại CHùy, phải dùng búa trong tay gõ nát các ngươi, a a a..."

Vừa dứt lời.

Nam tử tự xưng là công nhân quét đường Đại Chùy nhảy lên một cái, giơ cái búa lớn trong tay, tức giận đập về phía bọn hắn.

Một tiếng ầm vang.

Búa lớn đập vào mặt đất.

Đất rung núi chuyển.

Lực lượng kinh khủng bạo phát.

Tất cả mọi người đang tránh né đột nhiên thay đổi sắc mặt hoàn toàn, con ngươi giãn ra, lực lượng từ một búa này bộc phát ra, vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, sóng xung kích một búa kia quét ra, khi quét đến trên người, đều có chút đau đớn.

Hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của bọn hắn.

Đơn giản đã làm sụp đổ nội tâm có vẻ kiên cường của bọn hắn.

Một búa đập xuống, giống như đập vào một miếng đậu hũ, trực tiếp đập người ta nhão nhoẹt, thân thể vỡ nát, máu và bùn đất dung hợp vói nhau, khó mà tách rời.

Đồng thời thủ đoạn của đối phương quá tàn nhẫn.

Nhớ đến hình ảnh vừa rồi.

"Đừng giết ta."

"Quái vật, ngươi rốt cuộc là quái vật gì."

Đại Chùy cầm theo búa nện bước chân đi tới, đối với cảnh tượng thê thảm xung quanh, vẻ mặt vẫn thản nhiên, không hề đặt trong lòng.

Khiến hắn ta không rét mà run.

Lúc trước mấy Giác Tỉnh Giả dương dương đắc ý, bây giờ chỉ còn sót lại một người, hắn ta ngồi liệt trên mặt đất, sợ đến xanh mặt nhìn nam tử cầm búa lớn trong tay, nghẹn ngào gào lên mấy tiếng, trong không khí đột nhiên có thêm mùi khai nước tiểu.

Theo lý thuyết, bọn hắn nhiều người như vậy, đối phương chỉ có một người, cho dù có nhắm hai mắt lại cũng có thể đânhs đối phương nằm đo đất, chỉ là ai có thể nghĩ ra được, người bị đánh nằm ra đất chính là bọn hắn.

"Công nhân quét đường Đại CHùy ta ghét ác như thù, tràn ngập chính nghĩa, mãi mãi sẽ không bỏ qua tà ác, ngươi sẽ được ta tịnh hóa hoàn toàn."

Thực lực của đối phương quá kinh khủng.

Vừa dứt lời.

Đi đến trước mặt đối phương.

Vị Giác Tỉnh Giả này giơ tay lên cầu xin.

Mở mắt ra, hai mắt dường như lóe sáng lên.

Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên.

Đại Chùy lộ ra nụ cười.

"Tịnh hóa sạch sẽ."

Còn về đứa trẻ này nên xử lý như thế nào?

Cây búa chỉ còn là tàn ảnh, phịch một tiêng, quét ngang qua đầu đối phương, đầu nổ tung như quả dưa hấu, máu bắn tung tóe ra mặt đất.

Đại Chùy nhìn về phía xa, nơi đó có bóng người xuất hiện, tốc độ đến rất nhanh, đối với chuyện này hắn ta không hoảng một chút nào, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Bên ngoài tường rào.

Đại Chùy không nghĩ đến, ít nhất thì còn chưa muốn nghĩ đến chuyện này, chờ đến lúc đó rồi từ từ ngẫm lại cũng được. ...

Đại Chùy giang rộng hai cánh tay, ngẩng đầu, ngước nhìn bầu trời, cảm nhận sự ấm áp khi ánh mặt trời chiếu trên người.

Hắn ta biết cách này đúng.

"Giống y như đúc nội dung ta đọc được trong sách ở trong bệnh viện trước kia, thật sự có hiệu quả."

Những tri thức trước kia học được có thể dùng vào thực tế, đối với người nào mà nói, cái cảm giác thỏa mãn kia lập tức bùng nổ.

Hắn ta xách búa quay người đi đến chỗ cọc gỗ, mở trói, ôm đứa trẻ vào trong ngực, thấy đứa nhỏ khóc đỏ bừng cả mặt, hắn ta hơi nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu vận chuyển đủ loại tin tức.

Tiếng khóc tiêu tán.

Bẹp! Bẹp! Bẹp!

Quả quyết vén áo lên, hở ngực, ôm đưa trẻ kề sát ngực mình.

Đối với Đại Chùy mà nói, kẻ đến không thiện, cho dù còn chưa giao lưu với nhau câu nào.

Nhưng hắn ta có thể cảm nhận được, uy thế mà đối phương tản ra rất mạnh.

Đại CHùy đặt đứa bé lên mặt đất, rút búa ra, hít vào một hơi thật sâu, vung búa lên, phóng về phía Lâm Phàm.

"Nếu như thế giới này quá bẩn thỉu, vậy Đại Chùy ta chính là công nhân quét đường của thế giới này, dọn dẹp tất cả, biến thành bánh thịt cho ta."

Phịch một tiếng.

Đại Chùy nhảy bật lên, khí thế hung mãnh, búa lớn trong tay giống như búa của Thần Sấm, cuốn theo khí lưu cực mạnh, hung hăng đập về phía Lâm Phàm.

Nhìn tình huống này, Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc.

KHá lắm.

Cuồng vọng như vậy, còn chưa đến trước mặt giao lưu với ngươi, đã nôn nóng mà ra tay trước, cái này theo hắn thấy chính là ông thọ ăn thạch tín, chán sống rồi.

Hắn đã nhìn thấy được đứa trẻ kia.

Mục tiêu tìm không sai.

Lâm Phàm hơi híp mắt, hành vi của đối phương đâu đâu cũng kỳ quái.

"Hả?"

Đại CHùy tức giận hét lên, tức giận khiến sắc mặt hắn ta trở nên đỏ bừng, mặt đất chấn động, giống như xảy ra động đất vậy, nhưng đây không phải động đất, mà là do đối phương gây ra.

"Ngươi thật quá đáng."

Có một tiếng vang thanh thúy vang lên.

Ánh mắt Đại Chùy thanh đổi, búa trong tay tách ra, trực tiếp bị chém thành hai, hắn ta cũng vội vàng lui lại kéo dài khoảng cách với Lâm Phàm, cúi đầu nhìn cán búa trong tay, trầm tư một lát, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ.

"A... Búa của ta."

Một cảm giác khó chịu bùng lên trong lòng.

Loại khó chịu này giống như một món đồ chơi mình yêu mến gìn giữ bị người ta làm hỏng.

Lâm Phàm giơ Lôi Kiếp trong tay lên, hai ngón tay nhẹ vuốt ve thân đao, vừa lòng vô cùng, có đao này, đủ để lực chiến đấu của hắn tăng thêm mấy cấp độ.

Nhưng mà hắn phát hiện kẻ trước mắt cũng rất lợi hại.

Tuyệt đối chính là Giác Tỉnh Giả cấp sáu.

Đây cũng là Giác Tỉnh Giả cao cấp nhất mà hắn gặp được từ trước đến nay.

Ngay khi va chạm.

Lôi Kiếp ra khỏi vỏ, lưu quang màu đen hiển hiện, đối mặt với búa lớn đang đập xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay khi vừa đánh tới, Lôi Kiếp lóe lên, bổ về phía búa lớn.

"Đến cũng tốt, vừa hay thử uy lực của Lôi Kiếp một chút."

Từ uy thế mà đối phương bộc phát ra, gia hỏa này chính là một cường giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận