Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 434 - Cái này đặt ở thời cổ đại không phải là nước phụ thuộc sao? (3)

Đám gia hỏa đi theo Long ca kia, ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.

Đối phương xem bọn hắn là kẻ điếc à?

Hay là nói... Đang đùa giỡn bọn hắn?

"Liều mạng với bọn họ, đối phương hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cho chúng ta cơ hội sống."

"Giết."

"Xông lên."

Đám gia hỏa kia cầm vũ khí, kêu gào vọt về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm lắc đầu nói,"Ta muốn cho các ngươi con đường sống, các ngươi lại không quý trọng, cứ phải hung ác như vậy, thế thì, tinh tinh giao cho ngươi."

Sử dụng hết thì ném.

"Ngươi vẫn quá nhân từ, nếu như là người của tường rào khác, sẽ không cho bọn hắn cơ hội như vậy." Lão Chu nói ra.

Lâm Phàm không hề có bất cứ lòng thương hại nào với đám gia hỏa kia, nếu như không có hắn hoặc tinh tinh ở đây, vậy thì tường rào này nhất định đã bị xâm chiếm, mà bọn người lão Chu và lão Lê, nhất định sẽ bị đối phương đánh chết tại chỗ.

Lão Chu nháy mắt, yên lặng gật đầu, không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Chỉ cần có người dám làm như vậy, thế thì chính là kẻ thù của bọn hắn.

Bây giờ, đám người Lâm Phàm, lão Chu, Lê Bạch vừa đi vừa nói chuyện.

Tinh tinh đấm ngực, gầm thét, trong nháy mắt đã giết vào trong đám người, trực tiếp một quyền một tên, hoàn toàn không có bất cứ độ khó nào.

"Ai, còn sống không dễ dàng gì." Lâm Phàm cảm thán nói.

Cho nên đối với chuyện tinh tinh săn giết đám gia hỏa kia, bọn hắn không những không cảm thấy tàn nhẫn, mà cảm thấy đáng ra nên như vậy.

Đám người của tường rào đứng xung quanh vô cùng bình tĩnh với hoàn cảnh này, đều đã quen nhìn sinh tử, bây giờ vất vả lắm mới có khu vực sinh sống an toàn, bọn hắn sao có thể chấp nhận người khác đến phá hư chứ.

Lúc này, Lâm Phàm không đành lòng xoay người,"Lão Chu, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ta đã cho bọn hắn cơ hội rồi."

Mặc dù khu vực này vốn đã có chút loạn, nhưng có thêm đám gia hỏa từ tường rào Ma Đô trốn đến đây, chắc chắn sẽ loạn hơn.

Còn những người sống sót bình thường khác, sẽ phải làm việc kiếm lời cho bọn hắn.

Lê Bạch nói,"Không sai, đám gia hoả kia sẽ lấy lý do là từ tường rào Ma Đô trốn đến đây, muốn gia nhập tường rào, khiến người khác thả lỏng cảnh giác, vừa rồi ta đang nghĩ, vì sao đối phương lại ra tay, bây giờ ta đã hiểu rồi."

Chuyện còn lại là sau khi tinh tinh làm việc xong, thì để người khác thanh lý hiện trường.

"Xem ra di chứng sau khi tường rào Ma Đô sụp đổ đã xuất hiện, ta nghĩ số lượng người sống sót có thể trốn ra ngoài nhất định không ít, khu vực này của chúng ta, sợ sẽ loạn đó." Lâm Phàm nói.

"Không sai, chính là đạo lý này." Mặc dù Lê Bạch không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy.

"Khi ngươi vừa nói ra mình là người quản lý, đối phương đã không còn ngụy trang nữa, bởi vì ngươi là Giác Tỉnh giả cấp ba, mà khi ngươi giới thiệu ta, nói là là phó quản lý, đối phương biết ta là Giác Tỉnh giả cấp bốn, cảm thấy thực lực của mình có thể nghiền ép được, cho nên trực tiếp ra tay đánh lén." Lê Bạch phân tích mọi chuyện rõ ràng.

Lâm Phàm nói,"Dù sao thì trong khoảng thời gian này cần cẩn thận một chút, gặp được người sống sót từ bên ngoài cần phải chú ý, thực sự không được thì xây dựng một cái phòng mới ở chỗ tường thành mới xây này cho tinh tinh, để nó ở trong đó, có thể ứng phó với những phiền phức không cần thiết xảy ra."

Lê Bạch nhìn về phía lão Chu, lão Chu vô cùng khó hiểu.

Thái độ đối với đám người sống sót bên ngoài của đám người Lương Hồng cũng tương đối chú ý hơn.

Đám người nhìn về phía Lê Bạch, ai cũng không nói chuyện, ý rất rõ ràng, ngươi nói đi.

Cũng không sợ dơ bản đất đai màu mỡ à.

Nhưng bây giờ... Loại chuyện này ai làm chứ.

Lâm Phàm rời đi, thời điểm đi còn nhìn về phía xa, đám người đang dọn dẹp thi thể, hành vi đặc sắc lúc trước của tường rào Miếu Loan chính là xem thi thể như phân bón chôn trong đất.

"Nhìn ta làm gì?"

"Tinh canh cổng." Lão Chu đã từng nghe đến chó giữ nhà, nhưng chưa từng nghe đến tinh tinh canh cổng, nhưng lần này nghe được, đúng là có thêm kiến thức.

"Đều như vậy, không thành vấn đề." Lâm Phàm cảm thấy lời lão Chu nói không có bất cứ vấn đề nào cả.

Trải qua chuyện này.

Lương Hồng bên cạnh nói,"Thì ra là vậy, là vì thực lực của các ngươi quá yếu."

Nếu để cho Lâm Phàm ra mặt, chuyện sẽ xảy ra theo hướng khác.

Vậy thì trách ta rồi.

Lão Chu:...

Quay về bên trong, đi đến phòng học, nhìn tình hình bên trong một chút, Trần lão gia tử giống như gặp được mùa xuân thứ hai, đứng trên bục giảng, nước miếng văng tung toé giảng giải lịch sử, bọn nhỏ bên dưới cũng nghe rất chăm chú.

Lâm Phàm hài lòng gật đầu.

Tri thức vĩnh viễn không dừng lại, một đời tiếp nói một đời, đều cần người đời trước truyền thụ tri thức lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày sau, tường rào Miếu Loan lại nghênh đón khách không mời mà đến.

Nhưng mà cũng không phải là người của tường rào Ma Đô.

Mà là Quý Xương Bảo từ tường rào Hoài Phổ chạy đến.

Bởi vì lúc trước hắn ta đã từng tới, mọi người cũng đều biết, ngược lại không có gì căng thẳng, nhưng cảnh giác thì nhất định phải cảnh giác, dù sao bọn gia hỏa của tường rào Hoài Phổ này có vẻ cũng chẳng phải người tốt lành gì.

"Quản lý Quý, sao ngươi lại đến đây?" Lâm Phàm nhìn thấy đối phương, cũng sợ đến ngây người, chạy qua chạy lại cũng cần cù quá rồi, khiến cho hắn cảm thấy bây giờ không giống như tận thế, trên đường không hề có dị thú ngăn cản, thông suốt vô cùng.

"Ha ha ha..." Trên mặt Quý Xương Bảo bị sưng một cục, nhưng biểu hiện vẫn rất lạnh nhạt,"Quản lý Lâm, thật ra có một chuyền muốn nhờ ngươi giúp một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận