Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 432 - Cái này đặt ở thời cổ đại không phải là nước phụ thuộc sao?

Cho dù Lê Bạch đã sớm cảnh giác.

Nhưng thực lực hai bên chênh lệch khá lớn, đối mặt với một quyền đánh tới, hai tay Lê Bạch ngăn cản chỉ cảm thấy có một lực lượng dời sông lấp biển ập đến, không thể chịu đựng được, phịch một tiếng, xương cánh tay bị gãy, cả người bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, nôn ra máu, ngay cả lồng ngực cũng hơi lõm xuống.

"Các huynh đệ, đến lúc này rồi còn giả vờ gì nữa?"

"Nơi này là của chúng ta."

Long ca xé toang lớp nguỵ trang, gầm thét.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người kinh ngạc ngây người.

Lão Chu bị hành động của đối phương đánh trở tay không kịp.

Hắn ta biết có vấn đề, Lê Bạch cũng biết rõ, nhưng cho dù là vậy, cũng không thể ngăn được.

"Làm gì? Mắt mù rồi à, cái tường rào này, chúng ta muốn." Biểu lộ của Long ca vô cùng dữ tợn hung ác gào thét,"Vốn nghĩ nguỵ trang với các ngươi một chút, chơi với các ngươi một trận, nhưng ai ngờ được các ngươi lại yếu gà như vậy chứ."

Những người đứng sau lưng Long ca, cũng đã sớm xé toang lớp nguỵ trang trên mặt, cười gằn, giống như đã sớm biết trước chuyện chuẩn bị xảy ra là thế nào.

Bị thương rất nặng.

Ánh mắt Long ca nhìn bọn hắn đầy khinh miệt.

"Các ngươi muốn làm gì?"

Đồng bạn bị tổn thương, bọn hắn sao có thể nhìn được, chứ đừng nói đây chính là Lê Bạch ca mà bọn hắn kính yêu.

Giờ phút này, hắn ta biết đây là vì chênh lệch thực lực.

Đám người sống sót đang xây dựng tường thành tụ lại, bọn hắn sinh sống ở nơi này đã được một khoảng thời gian, thật sự chưa từng nhìn thấy có người ngông cuồng như vậy, chủ động đến cửa khiêu khích.

Lão Chu tức giận quát lớn, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, mắt nhìn Lê Bạch đã ngã xuống đất nôn ra máu, gian nan đứng lên, lại quỳ một chân xuống, hai tay buông thõng hai bên.

Thực lực của đối phương cao hơn Lê Bạch quá nhiều, dù có cảnh giác, đối phương ra tay, muốn ngăn cản, nhưng về phương diện lực lượng hoàn toàn bị nghiền ép.

"Một người cấp ba, môt người cấp bốn, cũng dám khống chế một cái tường rào, các ngươi giữ được sao?"

Long ca thấy người của tường rào vây lại, tức giận giẫm một cái lên mặt đất, lực lượng từ bàn chân bộc phát ra, bị nguồn lực lượng này tác động, mặt đất nứt ra, vết nứt khuếch tán.

Có thể đánh một quyền khiến Lê Bạch trọng thương, thực lực đối phương tuyệt đối rất khủng bố.

Hắn ta vốn cho rằng có thể chấn nhiếp bọn người sống sót không có chủ kiến, ai mạnh thì phục tùng người đó này.

Từng người tức giận nhìn về phía đám người Long ca.

"Làm gì? Không muốn chết thì thành thật một chút cho ta."

Đột nhiên.

Lê Chí Cường đang ở bên cạnh cha nuôi, rất căng thẳng, sau đó ngẩng đầu lên, kêu gào thật to.

Chỉ thấy ở phía tường thành xa xa, đột nhiên có một con dị thú trực tiếp từ trên tường thành nhảy lên một cái, bay trong không trung, thân ảnh kia nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người, bọn người Long ca ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, há hốc miệng, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đột nhiên có tiếng hò hét vang lên.

Tinh tinh đứng thẳng eo, nhìn Long ca trước mặt.

Ai có thể nghĩ đến, cho dù như vậy, đám gia hỏa kia lại còn nhìn chằm chằm bọn hắn với ánh mắt tức giận, cái này khiến Long ca giận tím mặt, sát tâm trong lòng dâng lên, chuẩn bị giết gà doạ khỉ, chấp nhiếp một trận.

Lại không nhịn được khinh thường.

Chẳng qua khi Long ca nhìn thấy màu sắc đường vân ở lồng ngực tinh tinh.

Long ca cũng nhìn con dị thú nhìn như tinh tinh, phía sau lại mọc gai như sừng trâu trước mắt, trong lúc nhất thời thực sự bị uy thế của đối phương chấn nhiếp.

"Tinh tinh... Tinh tinh..."

"Dị... Dị thú?"

Nơi này là tường rào, sao lại có dị thú xuất hiện?

Còn chưa chờ bọn hắn kịp phản ứng, tinh tinh đột nhiên rơi xuống đất, trùng kích tạo thành khuếch tán ra ngoài, uy thế còn mạnh hơn cái giẫm chân vừa rồi của Long ca.

Bất cứ người nào trong tường rào Miếu Loan đều biết tinh tinh là ai, nhưng bọn người Long ca không biết, chỉ thấy một đứa nhỏ hô hào quỷ khóc sói gào, cũng không biết đang kêu la thứ gì.

Một tiếng gào thét tức giận truyền đến.

Một tiếng ầm ầm vang lên.

Một tiếng ầm vang.

"Dị thú thức tỉnh cấp năm, ta còn tưởng là thứ gì chứ, chỉ như vậy... Chỉ như vậy... ?"

Loại giọng điệu khinh thường hoàn toàn lộ ra.

"Cút..."

Long ca tức giận nói.

Tuy rằng hắn ta không biết vì sao bên trong tường rào Miếu Loan lại xuất hiện dị thú thức tỉnh cấp năm, nhưng những cái này cũng không quan trọng, dị thú cấp năm mà thôi, có gì phải sợ.

Tinh tinh sinh sống trong tường rào Miếu Loan quá an nhàn.

Sau khi đi theo Lạt Điều, hung tính đã bị áp chế sâu tận đáy lòng, trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng bây giờ, nghe lời nhân loại trước mặt này nói, tinh tinh hoàn toàn nổi giận, núi lửa trong lòng tựa như sắp bộc phát.

Hắn ta đang nói cái gì?

Cút?

Cũng dám bảo ta cút?

Từ sau khi đi theo Lạt Điều đại lão, chưa từng có người nào dám nói với nó từ Cút này.

"Rống..."

Tinh tinh gầm thét, điên cuồng đấm ngực, gai nhọn trên đỉnh đầu loé ra hàn quang, vung nắm đấm to lớn, không nói hai lời đập về phía Long ca.

"Ha ha..."

Long ca còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn không nhúc nhích tí nào, cao ngạo đứng chờ nắm đấm từ trên trời đánh xuống kia, hắn ta muốn dùng cách mạnh mẽ nhất, đẹp trai nhất đánh trả, hung hăng đánh nát tín niệm của tất cả mọi người trong tường rào Miếu Loan.

Mặc dù không biết các ngươi dùng cách gì để giữ lại dị thú ở đây, thậm chí còn tuỳ các ngươi sử dụng.

Nhưng những cái này đều không quan trọng.

ĐỢi lát nữa con dị thú này sẽ bị hắn ta móc huyết tinh ra, kêu rên ngã xuống đất không dậy nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận