Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 166 - Tư thế lăn xuống xe điên cuồng của ngươi như vậy, cả đời này ta cũng không học được. (6)

"Chưa nói xong đâu, tiếp tục nghe ta nói."

"Ồ."

"Có người nói với ta, tường rào Hoài Phổ có khả năng đang tiến hành một loại thí nghiệm nào đó không thể cho ai biết, sẽ tạo ra quái vật."

Lão Chu nghe một chút, đột nhiên trừng mắt, trong ánh mắt lộ ra tia kinh hãi.

"Thật sự có?"

"Ngươi đã từng nghe nói sao?"

"Không phải, ta cảm thấy chuyện này có thể xảy ra."

"Ngươi nói chuyện này nên làm như thế nào, ngươi có nghĩ đến chuyện thông báo cho phía Kim Lăng không?" Lâm Phàm hỏi.

Lâm Phàm nói,"Đúng, nếu thật sự có loại thí nghiệm này, tuyệt đối không chỉ có tường rào Hoài Phổ đang làm, đã như vậy, ngăn cản cũng không được, còn không bằng ít đi một chuyện."

Ban đêm.

"Lý do là gì?" Lâm Phàm nói.

Hoàn toàn nhất trí.

"Ta cũng không."

Trong nhà.

Lão Chu nói,"Ngươi nghĩ sao?"

Theo cải cách ban đầu, tường rào Miếu Loan đã bắt đầu có mùi khói lửa.

Hai người nhìn nhau, đều im lặng lắc đầu, ý nghĩ đều thống nhất.

"Ta nghĩ không."

Lão Chu gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ, người hiểu ta trừ ngươi ra không còn ai khác, biết ngươi trừ lão Chu ta thì còn có thể là ai.

Cuộc sống như vậy chính là thứ không biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước.

Lão Chu nói,"Lý do của ngươi có phải là không xác định được bên chỗ Kim Lăng có khi nào cũng làm những thí nghiệm trái với nhân loại này hay không, rồi biết được Miếu Loan chúng ta đã biết, sẽ nghĩ đến chuyện giệt người diệt khẩu đúng không."

Lúc này.

Một loạt thay đổi này, đều do một tay Lâm Phàm thúc đẩy.

Lão Vương đang rửa chén trong nhà bếp, Tiểu Hi Vọng đang làm bài tập, Lâm Phàm dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.

Làm như vậy để bồi dưỡng lòng tự tin của trẻ nhỏ.

"Lợi hại, thật thông minh."

"Không sao cả, để ta dạy ngươi, chúng ta đọc cái đề bài trước, rất đơn giản, không cần phải nghĩ nó khó."

"A, để ta xem." Lâm Phàm nhìn lướt qua bài thi, tinh thần tỉnh táo, xem qua thì đề bài rất đơn giản, đối với học sinh tiểu học mà nói, có thể bẻ ngón tay để tính, nhưng đối với người trưởng thành như hắn, thật sự quá đơn giản.

"Ngươi nhìn xem, cái đề này rất đơn giản, chúng ta chỉ cần dùng 6÷3x5=10, chỉ cần mười phút đồng hồ là được."

Tiểu Hi Vọng cầm bài thi số học đã hoàn thành đến bên cạnh Lâm Phàm,"Thúc thúc, ta đã làm xong rồi, lão sư nói cần phải cho phụ huynh xem xét đúng sai, sau đó ký tên."

Tiểu Hi Vọng dường như đã được tuyệt thế cao nhân chỉ điểm, trong nháy mắt đã hiểu ra, ánh mắt nhìn Lâm Phàm tràn ngập sùng bái.

"Oa..."

Lâm Phàm không chút do dự nói.

"Ừm, không sai, những bài này đều làm đúng."

Hắn không để tâm cái khó của Tiểu Hi Vọng vào trong mắt.

Với độ khó như vậy, hắn nhắm hai mắt lại, cũng có thể viết đáp án ra.

Đề bài: Muốn cưa một cây gỗ thành ba đoạn thì mất sáu phút, cứ như vậy tính toán, cưa thành năm đoạn thì cần bao nhiêu phút.

Lâm Phàm tán thưởng, hắn biết trẻ nhỏ cần phải thường xuyên tán dương.

Tiểu Hi Vọng nói,"Thật là khó, ta không biết."

"Đề này vì sao lại không làm?" Lâm Phàm hỏi.

Khi không ngừng kiểm tra, có một đề khiến Lâm Phàm chú ý.

"Lâm thúc thúc, ngươi thật lợi hại."

Lâm Phàm mỉm cười, sờ đầu Tiểu Hi Vọng.

"Cũng tạm, sau này gặp phải đề bài không biết, cứ đi tìm thúc thúc, không nói đến những cái khác, về phương diện học tập, thúc thúc vẫn có thiên phú."

Khi bản thân cho rằng đã giải quyết được một vấn đề khó.

Tự tin trong lòng lập tức bùng nổ.

"Ừm, ừm..."

Tiểu Hi Vọng vui vẻ gật đầu.

Lâm Phàm cầm bút ký ten.

Người kiểm tra: Lâm Phàm.

Chậm rãi giơ tay lên, năm ngón tay thành trảo, vận chuyển luồng khí đang dần lớn mạnh trong cơ thể, ngưng tụ ở năm ngón tay, đột nhiên có một luồng khí lãng như sóng cả bao trùm năm ngón tay.

Loại cảm giác không có lựa chọn này khiến hắn rất khó chịu, nhưng mà từ đầu đến cuối hắn đều tin chắc, khi hắn càng hiểu sâu rộng về phương diện này, nhất định có thể tự khống chế.

Hắn chỉ có thể theo phương hướng cố định mà tiến lên.

Con đường này rất dài.

Vẫn là câu nói kia, cảnh giới còn chưa đến, nội tình của bản thân không đủ, không thể nào chỉnh lý ra phương thức tu luyện có hệ thống.

Hắn vẫn không hiểu rõ đượcc nguyên lý của Đoán Cốt Thổ Nạp Thuật này, vì sao chỉ dựa vào hô hấp, là có thể giúp khí trong cơ thể lớn mạnh, đồng thời lấy khí kích thích máu, kích thích xương cốt.

Đây đều là chuyện có thể xảy ra.

Chỉ là bây giờ nghĩ những chuyện này cũng không có ý nghĩa, với tình hình bây giờ của hắn, muốn quản cũng không quản được, tường rào Hoài Phổ chỉ là tường rào cỡ trung trong đông đảo tường rào mà thôi.

Ngay cả loại tường rào này cũng có thí nghiệm như thế.

Chứ đừng nói đến tường rào cỡ lớn khác.

Nếu như tường rào Hoài Phổ có liên quan đến tường rào cỡ lớn khác, cuối cùng xui xẻo chính là Miếu Loan.

Không ai sẽ để ý đến sự diệt vong của một tường rào cỡ nhỏ.

Ngồi xếp bằng, không suy nghĩ nữa.

Hắn đặt tên thuật thổ nạp mới được dung hợp từ ba loại thuật thổ nạp kia là "Đoán Cốt thiên."

Chỉ là cho đến tận bây giờ.

Nghĩ đến đây, trong đầu hắn sẽ hiện ra các hình ảnh quá sức tưởng tượng, quái vật đạt đến trạng thái dị dạng, thậm chí sẽ mất khống chế, từ đó phá hư cân bằng hiện nay.

Dị thú, thí nghiệm trái với nhân loại.

Lâm Phàm nhớ lại khoảng thời gian ra ngoài này, những chuyện biết được kia.

Trong phòng.

Hoàn toàn giải quyết, không có vấn đề gì...

Liền mạch là xong.

Đột nhiên đánh một trảo trong không khí.

Phốc phốc!

Có tiếng xé gió vang lên, còn lưu lại năm vệt sáng.

"Mạnh hơn so với lúc trước. ."

Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối không thể làm được đến tình trạng này, nhưng khi khí trong cơ thể không ngừng lớn mạnh, đã có thể tùy ý dẫn dắt đến mỗi một nơi trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận