Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 111 - Bình dị gần gũi, nói chuyện lại dễ nghe.

Dị thú vây xem phát hiện Ngô Đình bị đánh bay, nhanh chóng vọt đến, niềm vui ngoài ý muốn đến, hường khiến đám dị thú này mừng thầm, thủ lĩnh liều mạng, bọn họ ở bên ngoài nhặt xác, đây là thao tác vô cùng hoàn mỹ.

Cài con dị thú dữ tợn vọt đến, Vẻ mặt Ngô Đình đau đớn, trong lòng kêu rên, xong đời.

Vút

Vút!

Ngay khi hắn ta tuyệt vọng, mấy tiếng xé gió truyền đến, mũi tên vạch phá không khí, đâm vào mấy dị thú, mấy con dị thú bị đánh bật sang một bên, giãy giụa.

Ngô Đình nhìn lại, Lục Dĩnh nhanh chóng kéo cung bắn tên, dẫn theo mấy vị Liệp Sát giả xuất hiện, Lục Dĩnh biết dừng lại sẽ thu hút càng nhiều dị thú hơn, không hề nghĩ ngợi, vươn tay ra nắm lấy tóc Ngô Đình, lôi về phía đám người.

Au...

Ngô Đình hít vào một hơi thật sâu.

"Không hay rồi."

Lâm Phàm hô lên.

"Ca..."

"Nắm lấy thương."

Đột nhiên.

"Lâm Phàm, phần gáy của nó có sơ hở, chỗ đó không có vẩy."

Quả nhiên nữ nhân đều thích nắm tóc, ngay cả lúc cứu người, loại tập quán này cũng khó mà thay đổi.

Lục Sơn đang không ngừng điểu chỉnh thân thể nghe thấy tiếng Lâm Phàm, vội vàng nhìn lại, lập tức nhìn thấy một vệt đen phóng đến, lạch cạch một tiếng, Lục Sơn nhanh chóng nắm chặt cây thương đang bay đến, dựa vào lực lượng này, trực tiếp bay ra ngoài, thoát khỏi cái miệng của dị thú thức tỉnh.

Tình cảnh độ nhiên biến hóa, Lục Sơn bị hất lên giữa không trung, mất đi điểm tựa, mà dị thú cấp ba thức tỉnh thì đang há cái miệng to như chậu máu, chờ Lục Sơn rơi xuống sẽ xé nát hắn ta.

Lâm Phàm thấy Ngô Đình đã thoát khỏi nguy hiểm thì thở phào một hơi, cầm đao nghiêm túc nhìn dị thú cấp ba thức tỉnh, vêt thương ở mông đã khiến hắn nhìn thấy được hy vọng, thứ đồ chơi này không phải là không có nhược điểm.

Lâm Phàm biết Lục Sơn đang lâm vào nguy hiểm, nhìn thấy dưới chân tiểu đệ Diêu Thế Quang còn có một thanh trường thương, không hề nghĩ ngợi, cầm trường thương ném về phía Lục Sơn.

Nghe thấy vậy, hai mắt Lâm Phàm tỏa sáng, cầm theo đao, nhanh chóng nhảy về phía dị thú thức tỉnh,"Lương Hồng, các ngươi giúp ta thu hút sự chú ý của nó."

Lục Dĩnh kinh hoảng, bắn tên công kích dị thú thức tỉnh, muốn thu hút lực chú ý, chỉ là mũi tên của nàng chỉ có thể đâm xuyên qua dị thú bình hường, khi bắn về phía dị thú thức tỉnh, chỉ phát ra tiếng đinh đinh đang đang, không hề có chút tác dụng gì.

"ĐƯợc." Lương Hồng hô lên.

Lục Sơn từ trên nhìn xuống, đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy phần gáy dị thú thức tỉnh có một bộ phần mềm mại, nơi đó không có vẩy bao trùm.

Trước khi bị trường thương kéo đi, Lục Sơn hô to.

Phập một tiếng.

Lương Hồng và Trương Thành thu hút dị thú vẫn có hiệu quả, Lâm Phàm nắm lấy cơ hội nhảy lên một cái, thấy nhược điểm mà Lục Sơn nói đến, đường đao trong tay xoay tròn 360 độ trong tay, nắm chặt nhắm ngay vị trí đó, nổi giận gầm lên một tiếng.

Lửa đột nhiên bùng lên trên người dị thú thức tỉnh, đây là năng lực của dị thú thức tỉnh, muốn dùng lửa để đốt lui Lâm Phàm.

Đối mặt với dị thú thức tỉnh, áp lực của các nàng rất lớn, cẩn thận từng ly từng tí, Lục Sơn là Liệp Sát giả, muốn tạo ra tổn thương cho dị thú thức tỉnh, còn phải đến gần sát, mà gần sát thì nguy hiểm là sẽ dễ bị dị thú thức tỉnh công kích mãnh liệt.

Lục Sơn cũng đã an toàn.

Được." Trương Thành nói.

Dị thú thức tỉnh giãy giụa càng lúc càng yếu, lửa trên người cũng dần dần tắt đi, ầm vang một tiếng, dị thú thức tỉnh đã ngã xuống đất.

Một hồi sau.

Bọn hắn chăm chú nhìn Lâm Phàm đang ở trên người dị thú, lửa nóng bùng cháy khiến bọn hắn run như cầy sấy, đây chính là chỗ kinh khủng của dị thú thức tỉnh, lực sinh mệnh cường đại, năng lực cũng cường đại.

Lúc này Lâm Phàm di chuyển theo hình chữ S giống rắn, không ngừng đến gần dị thú thức tỉnh, chính là muốn nhân lúc dị thú thức tỉnh thần không biết quỷ không hay mà nhảy vọt đến lưng, tiến hành cường sát.

"Ngươi có lửa? Ta cũng có."

Ánh mắt Lâm Phàm ngông cuồng, nhỏ giọng gào thét, ngọn lửa màu trắng bùng lên, thuận theo lưỡi đao thẩm vào sâu trong máu thịt, bắt đầu đối chọi với dị thú, đồng thời không ngừng đâm đường đao vào sâu trong đầu dị thú, chuyển động, xé rách, không ngừng tạo ra tổn thương cho dị thú thức tỉnh.

Lương Hồng và Trương Thành nhanh chóng kéo dài khoảng cách với dị thú.

"Chết đi cho ta."

Soạt một tiếng.

Lập tức, dị thú thức tỉnh gào thét mãnh liệt, thân thể cao lớn điên cuồng giãy giụa, vung vẩy trái phải, muốn hất rơi Lâm Phàm ở trên người xuống, mà Lâm Phàm thì nắm chặt chuôi đao, giữ vững thân thể.

Lưỡi đao sắc bén đâm xuyên qua máu thịt, hung hăng đi sâu vào trong.

"Điểm tiến hóa +2."

Khi điểm tiến hóa vừa đến tay.

Lâm Phàm cũng nhảy xuống đất, ung dung rút đường đao ra, không hề có biểu hiện vui sướng khi săn giết được dị thú thức tỉnh, mà rất thong dong bình tĩnh, đó chính là lạnh nhạt.

Lục Sơn nói,"Thật sự giết được dị thú thức tỉnh rồi?"

Đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi đó.

Nếu như không phải chính bản thân mình tham dự, hắn ta thậm chí còn không thể tin.

Lương Hồng nói,"Chỉ có năm người chúng ta..."

Giống như đang nằm mơ vậy.

Lâm Phàm nhìn về đám dị thú ở đằng xa, đám dị thú kia nhìn thấy thủ lĩnh bị săn giết, vội vàng co cẳng chạy, cũng không quay đầu lại, thậm chí chẳng có một chút lưu luyến nào, vô cùng tuyệt tình.

Lâm Phàm không đuổi theo.

Không cần thiết.

Cũng chỉ là dị thú bình thường mà thôi, không lọt vào mắt, thật sự không lọt vào mắt.

Hắn đến trước mặt dị thú thức tỉnh, phát hiện đường hoa văn đại diện cho dị thú cấp ba có chút không giống, bên trong hồng văn còn có đồ án ngọn lửa, đây là đại biểu cho năng lực của dị thú thức tỉnh sao?

Cắt máu thịt ra, một viên huyết tinh xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận