Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 476 - Nữ nhân này khá đó, ta có thể làm mấy lần. (2)

Lê Bạch không nhìn lão CHu, mà nói với Lâm Phàm,"Mảnh vỡ thần bí ở tỉnh chúng ta, ta cảm thấy không thích hợp lấy lắm, nếu như thật sự bị lấy đi, vậy rất dễ gây ra chú ý, cho nên ta đề nghị phải lấy mảnh vỡ ở tỉnh ngoài."

"Đó là đương nhiên, tỉnh của chúng ta được người ta gọi là tỉnh Dưỡng Lão, dị thú ở đây yếu đến đáng thương, năng lượng trong mảnh vỡ cũng rất yếu ớt, muốn tìm đương nhiên phải tìm thứ tuyệt nhất, vấn đề này các ngươi không cần lo lắng, cứ giao cho ta là được."

Trong đầu Lâm Phàm đã sớm có suy nghĩ, chỉ mấy ngày nay là hành động.

Lê Bạch vô cùng tin tưởng Lâm Phàm, biết hắn làm việc rất đáng tin, không hề lo lắng một chút nào, những lời này mà nói ra từ miệng lão Chu, tuyệt đối sẽ bị hắn ta ném ra sau gáy, ngay cả một dấu chấm câu cũng không tin.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ba ngày đi qua.

Lúc này.

Bên ngoài tường rào Miếu Loan.

Lão Chu chắp tay kiểm tra tiến độ tường thành mới xây, giống như một vị lãnh đạo đang thị sát xưởng sản xuất bên dưới, đi đến nơi này, nhìn một chút, hài lòng gật đầu, rồi đi đến nơi khác, sờ lên, phủi tay, ừm một tiếng, tỏ vẻ hài lòng.

Lão Chu nhận lấy điếu thuốc, nam tử tóc ngắn đeo kính râm bật lửa, giúp hắn ta châm điếu thuốc.

"Ha ha." Nam tử tóc ngắn đeo kính râm cười nhẹ, sau đó móc từ trong túi ra một tấm hình, đồng thời còn có một viên huyết tinh cấp ba, không hỏi nhiều, trực tiếp nhét huyết tinh vào trong tay lão Chu, sau đó mới hỏi,"Ngươi có từng nhìn thấy nữ tử trên tấm hình này không?"

"Chào ngươi, đừng căng thẳng, ta từ tỉnh ngoài phía bắc đến, đi qua nơi này muốn nghe ngóng một ít chuyện." Nam tử tóc ngắn đeo kính râm đến trước mặt lão Chu, lấy từ trong người một bao thuốc lá, lấy ra hai cây, ngậm một cái,"Làm điếu thuốc?"

Lão Chu cũng rít một hơi rồi nói,"Không nhiều, tường rào Miếu Loan của chúng ta chỉ là tường rào cỡ nhỏ, có ai đến đây được chứ."

Đối với loại chuyện này, lão Chu có chút bó tay rồi.

"Lão ca, rốt cuộc là đã từng gặp hay chưa?"

Tiếng xe chạy đến vang lên.

Lão Chu cười he he, ra vẻ đắc ý cất kỹ huyết tinh đi, sau đó cầm tấm hình, nhìn kỹ."Nữ nhân này cũng đủ xinh đẹp đó, trong cái tận thế bây giờ, có thể nhìn ra được mấy người ra dáng quá khó khăn, nếu như xuất hiện ở trước mặt ta, ta phải làm đến mấy lần."

Rất nhanh, xe dừng lại trước mặt lão Chu, một nam tử đeo kính râm bước xuống, không đợi lão Chu nói chuyện, đối phương đã chủ động lên tiếng.

"Móa, lại tới?"

Nam tử tóc ngắn đeo kính râm không nói gì, chỉ hít một hơi sâu, chậm rãi phun khói ra,"Lão ca, chỗ các ngươi bình thường có rất nhiều người sống sót lui tới phải không?"

"Chắc chắn như vậy?"

"Được."

Nam tử tóc ngắn đeo kính râm có chút nghi ngờ, trả lời quá dứt khoát, thật sự khiến người ta cảm thấy có vấn đề.

Nam tử tóc ngắn đeo kính râm đánh giá vài lần, người 50-60 tuổi, lại có vẻ biến thái nhe vậy, nhưng mà đây cũng là chuyện rất bình thường.

Lão Chu vừa rồi mặt mũi còn rất hèn mọn, lập tức lắc đầu,"Chưa từng nhìn thấy."

Lão Chu lộ ra vẻ mặt tham lam, ngay sau đó vội vàng nói,"Yên tâm, ta đã nhớ kỹ gương mặt của người trong ảnh chụp này, chỉ cần phát hiện tuyệt đối sẽ nói cho các ngươi biết."

Nam tử tóc ngắn đeo kính râm cười cười, khẽ vỗ vai hắn ta một cái nói,"Nếu như ngươi gặp được thật, vậy đừng đánh rắn động cỏ, trực tiếp liên lạc với tường rào Lâm Nghi, đây là kênh vô tuyến điện của tường rào Lâm Nghi, nhớ kỹ, chố tốt rất lớn, lời to."

Lúc này.

Nam tử tóc ngắn đeo kính râm nhìn lão Chu, sao đó cất tấm hình lại vào trong túi,"Không sao."

"Chắc chắn, người này là kẻ già đời trong tận thế, số tuổi khá lớn, hèn mọn, ham mê nữ sắc, nhất là khi ta lấy huyết tinh ra, thần sắc trong mắt hắn tuyệt đối không phải là giả, Chương Yên và tên tiểu tử kia có lẽ cũng nghĩ chúng ta sẽ đến nơi này, cho nên đổi chỗ."

Lão Chu nói,"Mỗi ngày ta đều ở chỗ này giám sát, tới tới lui lui cũng chỉ những người này mà thôi, nếu như có nữ nhân không tệ như thế này đi ngang qua, ta nhất định sẽ quan tâm đặc biệt đến nàng, trực tiếp bắt đi làm chuyện sung sướng."

Hắn ta thật sự muốn tìm kiếm Chương Yên.

Người quản lý của tường rào Lâm Nghi vô cùng khó chịu.

"Ừm..."

"Khoan đã, ngươi nói cho ta biết nữ nhân này rốt cuộc là ai? Lỡ như thật sự gặp được, ta bắt nàng lại, có cái gì tốt?" Lão Chu cười he he hỏi.

Nam tử tóc ngắn đeo kính râm ngồi trong xe.

"Người quản lý, đối phương nói chưa từng nhìn thấy."

"Chắc chắn?"

"A, lợi ích to lớn."

Quả nhiên giống như Lâm Phàm nói, người của tường rào Lâm Nghi thật sự tìm đến nơi này, nhưng mà đối với người của tường rào Lâm Nghi mà nói, muốn tìm một người trong tận thế này, không thể nghi ngờ đó là đang mò kim đáy biển, độ khó cực cao.

Lão Chu còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Sau khi nam tử tóc ngắn đeo kính râm rời đi.

Nhưng nữ nhân này thật sự biết chạy, thuận theo phương hướng một đường đi đến, gặp phải dị thú đã rất phiền phức, tìm không thấy người lại càng buồn bực hơn, cũng không biết rốt cuộc chạy đến đâu.

Chỉ là muốn hắn ta từ bỏ, đó là chuyện không có khả năng.

"Tìm, tiếp tục tìm, cho dù như thế nào cũng phải tìm được người cho ta, ta đã thông báo cho người của tường rào Thủ Đô, chúng ta cần phải tìm ra được Chương Yên trước khi người của tường rào Thủ Đô đến đây."

"Yên tâm, vừa rồi ta đã dựa vào kỹ thuật diễn tinh xảo của mình, thành công lừa gạt bọn hắn rồi, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận