Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 261 - Lâm Phàm ta đang tăng uy vọng. (4)

Lão Chu bên cạnh cười thầm, ánh mắt này hắn ta rất quen thuộc, nếu có em gái cảm kích ngươi, vậy thì cái cảm kích này thường có thể chuyển hóa thành lấy thân báo đáp.

Với tình hình tận thế bây giờ, muốn tìm được một em gái đẹp mắt là rất khó.

"Đúng rồi, tình hình ca của ngươi thế nào rồi?" Lâm Phàm hỏi.

Lục Dĩnh nói,"Tốt hơn nhiều, vết thương khôi phục rất nhanh."

"Vậy là tốt rồi."

Lâm Phàm gật đầu, nhìn về phía đám người, hắn không nhìn thấy bóng dáng Trần Thiên Minh, nhưng hắn biết dữ nhiều lành ít rồi, khả năng đã treo, không thể không nói, Trần Thiên Minh rất thảm, có thể nói là cao thủ duy nhất bị người bình thường dẫm chết trong tận thế.

Mấy ngày sau.

"Tăng lên chậm quá."

Lâm Phàm chỉ liếc nhìn một chút,"Ừm, cũng không tệ, ra dáng, bây giờ ngươi chủ động điều chỉnh kiểu hô hấp này, ngươi nhất định phải xem nó như một loại thói quen, cho dù là khi đi ngủ, cũng hô hấp như vậy, như vậy thì ngươi thành công rồi."

"Tâm đắc về tu luyện của lão Chu."

Lão Chu đến.

Nhận lấy cuốn vở, tên trên trang bìa có chút thú vị.

Dựa theo tình hình trước mắt, chắc hẳn khoảng một hai tháng là có thể đạt đến 100%.

Nôn mửa?

Cảnh giới mới tăng lên 5,1%.

Lật xem đại khái.

Ngay khi hắn đang nghĩ đến chuyện tiếp tục xoát độ thuần thục.

TRong mấy ngày này, Lâm Phàm không hề ra ngoài, mà ở trong tường rào xoát độ thuần thục của cảnh giới, tuy rằng trị số tăng lên hơi ít, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của bản thân tăng lên rất nhiều.

"Vậy là tốt rồi, à, đây là ghi chép ta đã soạn ra, ngươi xem một chút." Lão Chu đưa cho Lâm Phàm một cuốn vở.

Đứng ngồi không yên?

"Lâm Phàm, nươi nhìn xem tiết tấu hô hấp của ta có đúng không?" Lão Chu tu luyện thuật thổ nạp mà Lâm Phàm dạy cho mình, có vẻ như đã đến nhập môn.

Suýt chút nữa ngạt chết?

Choáng đầu?

Tứ chi không có sức lực gì?

Câu trả lời của lão Chu khiến Lâm Phàm hoang mang.

Lâm Phàm vô cùng khó hiểu, lúc hắn tu luyện không hề gặp phải tình huống như vậy,"Thế ngươi giải quyết như thế nào?"

Chỉ có thể nói như vậy. ...

"Đúng vậy."

Mặt đất đang chấn động, mỗi một bước đi, mặt đất đều để lại một dấu chân thật sâu.

"Những vấn đề này ngươi đều gặp phải?" Lâm Phàm hỏi.

Lập tức, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng người khổng lồ kia.

"Quái vật, có quái vật."

Trên tường thành, những người sống sót cảm thấy mặt đất như đang chấn động, khi nhìn thấy ở đằng xa có một bóng người khổng lồ đang dần dần đến gần, bọn hắn hốt hoảng kêu gào, chỉ trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Lão Chu trả lời rất kiên định.

Tường rào Diêm Hải, ở đằng xa.

Một người khổng lồ cao gần 20 mét đến gần, thân thể kinh khủng, dung mạo dữ tợn, khiến xung quanh không có bất cứ dị thú nào dám đến gần.

Dương Phi đang đến, hắn ta đang nổi giận bừng bừng đến gần tường rào Diêm Hải.

"Không giải quyết, khi nào khó chịu thì nghỉ một chút, chờ không còn khó chịu nữa thì tiếp tục." Lão Chu nói.

Khi không thể nào giải thích được.

"Cách này cũng không phải là cách hay."

Còn có thể làm như vậy à?

Một lát sau.

Bọn người Lê Bạch đi đến tường thành.

"Hắn lại mạnh lên." Lê Bạch nhìn chằm chằm đằng xa, bóng người kia so với lúc trước khi hắn ta nhìn thấy còn to lớn hơn, tuy rằng chưa giao thủ, nhưng vào giờ phút này, đã có áp lực vô hình bao phủ hắn ta.

"Móa, đó là quái vật gì."

"Lê Bạch, đó chính là Dương Phi mà ngươi nói sao? Sao hắn lại biến thành như vậy."

Đám người ở hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.

Nghe Lê Bạch miêu tả, nhưng còn chưa tận mắt nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy tận mắt, so với tưởng tượng của bọn hắn còn đáng sợ hơn.

"Đúng, hắn là Dương Phi." Lê Bạch thành thật trả lời.

Hoắc Đức nuốt nước bọt, nhìn về phía Lê Bạch,"Mẹ nó rốt cuộc ngươi đã thả loại quái vật gì thế, ngươi tự giải quyết được à."

Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ.

Bọn hắn tuyệt đối sẽ không giúp đỡ, tuyệt đối sẽ không ra tay với con quái vật này, hình thể lớn như núi, khiến bọn hắn cảm thấy áp lực lớn lao.

"Chuyện ta gây ra, ta sẽ tự giải quyết."

Lê Bạch hít thật sâu, trực tiếp từ trên tường ngoài nhảy xuống, rơi xuống đất, eo lưng thẳng tắp, không hề sợ hãi đối diện với Dương Phi đang đến gần.

Hắn ta biết lần này có thể mình sẽ chết.

Nhưng vẫn là câu nói kia, gia hỏa hắn thả ra biến thành quái vật quay về báo thù, hắn ta sẽ không gửi gắm hy vọng lên người kẻ khác, hắn ta sẽ một mình đối mặt.

Lương Hồng nhìn về phía Ngô Đình.

Trong nháy mắt Ngô Đình đã hiểu ra, leo lên giàn giáo xuống dưới tường thành, ở đó đã sớm có một chiếc xe Pickup đang đỗ, đây là thứ Lương Hồng đã chuẩn bị, chính là vì khi Dương Phi thật sự đến, có thể lập tức đến tường rào Miếu Loan.

Nhưng mà trong lúc đó, cần phải kéo dài đủ thời gian.

"Các ngươi thật sự không muốn giúp Lê Bạch sao? Nếu như cùng nhau ra tay, có lẽ có thể chiến thắng đối phương." Lương Hồng hỏi.

Hoắc Đức nói,"Chuyện do hắn làm ra, không liên quan gì đến chúng ta, không có người nào tình nguyện chùi đít cho hắn, nếu như ngươi muốn giúp, vậy thì tự ngươi làm đi."

Lương Hồng nói,"Sau khi Dương Phi giết chết Lê Bạch, hắn chắc chắn sẽ không dừng tay, cũng sẽ ra tay với tường rào, đã như vậy, vì sao không nhân lúc sức lực chúng ta mạnh nhất, liều mạng với hắn, có lẽ sẽ có kết quả khác."

Hoắc Đức nhìn Dương Phi ở đằng xa, lại nhìn Lương Hồng,"Ra tay với tường rào thì có liên quan gì đến ta, hầm trú ẩn chính là chỗ an toàn nhất của chúng ta, chỉ cần trốn ở trong đó thì sẽ không có việc gì."

Hắn ta không muốn mạo hiểm, cũng không muốn tổn thất lực lượng ở trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận