Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 109 - Lam ca của ta chính là cao thủ tuyệt thế... (2)

Không có được câu trả lời của Lục Sơn, Lương Hồng cũng không thèm để ý, tự lẩm bẩm một mình."Có thể chặt dị thú cấp hai như chặt đồ ăn, đây cũng chỉ có Giác Tỉnh giả cấp ba mới có thể làm được, nhưng mà cho dù là Giác Tỉnh giả cấp ba, khi gặp được nhiều dị thú như vậy, cũng không thể ung dung như thế."

Hô hấp của Lương Hồng có chút dồn dập.

CPU tính toán siêu nhanh, chỉ muốn phân tích thực lực cụ thể của Lâm Phàm.

TRương Thành nói,"Hồng tỷ, ta biết một ít chuyện."

"Ngươi biết sao?"

"ĐÚng, Lâm ca của ta không phải người bình thường, hắn là cao thủ võ học tuyệt thế, võ học đó ngươi có hiểu không, chính là loại một chưởng có thể đánh ra một con rồng đó."

Lương Hồng kinh ngạc nhìn Trương Thành, trên đầu đầy dấu chấm hỏi, dường như đang nói, ngươi đang đùa ta đấy à?

TRương Thành tự nói tiếp,"Ta tận mắt nhìn thấy Lâm ca thi triển Thiết Đầu Công, đập hai Giác Tỉnh giả thành người thực vật, ta cũng tận mắt nhìn thấy, Lâm ca thi triển Long Trảo Thủ, tay không xé nát Hàn Bình của tường rào Bảo Phong, không sai, chính là những võ học thần thánh mà ngươi từng xem trên truyền hình đó."

Tiếng kêu này kéo mấy người Lương Hồng các nàng quay về hiện thực.

Đám dị thú đang vây quanh Lâm Phàm lui lại, rõ ràng là nghe hiểu được ý thủ lĩnh đang hô là gì, chính là bảo bọn chúng lui lại, giờ đến lượt nó chính thức lên sân.

"Rống..."

Còn có gia hỏa kinh khủng này đang ở đây.

Mà ngay lúc này.

Hai bên bàn luận.

Lương Hồng:...

Lương Hồng nói: "Lục Sơn ca, dị thú cấp ba thức tỉnh rất đáng sợ, chúng ta phải giúp một tay."

Tình hình hiện trường đột nhiên thay đổi.

Nàng không phản bác được, không biết trả lời như thế nào.

Đúng rồi.

Lúc này.

Dị thú cấp ba thức tỉnh như một ngọn núi nhỏ kêu lên tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.

Lâm Phàm giẫm lên xác con dị thú cấp hai còn sót lại, rút đường đao đang cắm trên đầu nó ra, ngẩng lên, ánh mắt bĩnh tĩnh nhìn dị thú cấp ba thức tỉnh đang bước đến.

Lục Sơn nói,"Ừm, Liệp Sát giả không có đạt đến cấp ba thì không cần xông lên, Giác Tỉnh giả nhất định phải đạt đến cấp hai, nếu không đến đó không phải là giúp đỡ, mà là cản trở."

Lục Dĩnh lui về sau, nàng vẫn hiểu rõ thực lực của bản thân, cũng không cần phải cậy mạnh đi tìm đường chết, nếu không đừng nói là trở ngại không giúp gì, nếu đúng là cản trở, vậy thì thật là không xong.

Có một loại cảm giác áp bách không hiểu được bao trùm.

TRong mũi dị thú cấp ba thức tỉnh thở ra hơi nước cực nóng.

Lục Sơn nhớ lại tình cảnh mà mình đã từng tận mắt nhìn thấy, cho dù hắn ta là một mãnh hán tử, tâm tính rất mạnh mẽ, nhưng vẫn run rẩy, rõ ràng là bị dị thú thức tỉnh dọa sợ đến khắc sâu trong lòng.

Hắn nắm chặt đao.

Tuy còn chưa ra tay, nhưng khí thế không thể nào yếu được, nhất định phải ngang ngược lên, phải nâng lòng tin của mình lên.

"Này, trâu ngựa như ngươi không nhìn được đâu."

"Ta cảm thấy con dị thú cấp ba thức tỉnh kia chắc chắn phải chết ở đây rồi." Lương Hồng chủ động phụ họa.

Lương Hồng đứng bên cạnh kinh sợ với sự tự tin của Lâm Phàm, thật là quá tự tin mà, quả nhiên có thể trở thành cường giả, nhất định phải có đủ tự tin, nàng học được rồi.

Lục Sơn nháy nháy mắt, hoang mang nhìn Lâm Phàm.

Biết tiếp theo mới là đánh thật.

"Thế có giết chết được không?" Lâm Phàm hỏi.

"Có một lần giết chết được, nhưng mà cái giá bỏ ra rất lớn, lần 2 là dị thú thức tỉnh tự bỏ đi, còn lần thứ 3, chính là con trước mắt này." Lục Sơn nghiêm giọng nói.

Lâm Phàm nói,"Vận may tốt đó, ngươi sẽ được nhìn thấy tình cảnh giết chết dị thú thức tỉnh lần thứ hai."

Một đôi mắt hung ác to như đèn lồng, nhìn chằm chằm vào nhân loại trước mắt.

"Lâm Phàm, con dị thú thức tỉnh này khó đối phó, thực lực rất mạnh, tận thế mười năm, ta cũng chỉ gặp được ba lần, mà ba lần này đều khiến nhân loại tổn thất nặng nề."

Bọn người Lục Sơn đến bên cạnh Lâm Phàm.

Cho dù lúc trước gặp phải dị thú cấp ba cự mãng, cũng không có uy thế như vậy.

Không quan tâm có thể giết chết được hay không, nhất định phải tin.

Lục Sơn nhìn về phía Lương Hồng, đội trưởng đội Cơ Thạch này đúng là điên cuồng mà liếm Lâm Phàm.

Lương Hồng phát hiện ra ánh mắt Lục Sơn, mỉm cười gật đầu, dường như đang hỏi thăm, chẳng lẽ ngươi không tin sao?

Tường rào Miếu Loan có ba người ra tay.

Lâm Phàm, Trương Thành, Lục Sơn.

Tiểu độ Cơ Thạch có hai người.

Lương Hồng, Ngô Đình.

Lương Hồng là Giác Tỉnh giả cấp ba.

Ngô Đình là Liệp Sát giả cấp ba.

Lục Sơn nói,"Bàn cách chiến đấu trước đã, liều mạng không phải chuyện sáng suốt, chúng ta..."

Lời còn chưa nói hết.

Lâm Phàm đã ngắt lời nói,"Ta thăm dò sâu cạn trước, xem thử năng lực của con dị thú thức tỉnh này."

"Không nên manh động, chuyện này rất nguy hiểm." Lục Sơn vội vàng nói.

Hắn ta không hy vọng Lâm Phàm mạo hiểm, dù sao thì nếu có Lâm Phàm ở đây, bọn hắn đối phó với dị thú thức tỉnh sẽ có phần thắng lớn hơn, nhưng lỡ như hiệp một cứng đối cứng đã thua trận, bốn người còn lại bọn hắn, chỉ sợ rất khó.

"Trong lòng ta tự nắm rõ." Lâm Phàm nói.

Lục Sơn không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, hắn ta sợ nhất chính là bốn chữ, trong lòng hiểu rõ này, nghe có cảm giác rất khủng khiếp đấy.

Lâm Phàm hít một hơi sâu, nắm chặt đường đao, gầm nhẹ một tiếng, dưới chân đột nhiên dùng sức, lực bùng phát kinh khủng tràn ra, mặt đất sụp xuống, cả người phóng ra với tốc độ cực nhanh.

Với mức độ nhanh nhẹn của hắn bây giờ, một khi bộc phát, tốc độ sẽ đáng sợ đến kinh người.

Dị thú cấp ba thức tỉnh gầm nhẹ, cũng vọt về phía Lâm Phàm, mặt đất rung chuyển, một một bước chân dị thú thức tỉnh đạp xuống, cũng tạo ra động tĩnh kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận