Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 117 - Hồng tỷ, bọn hắn muốn cắt tiểu đệ của ta.

Lâm Phàm nói,"Ừm, tạm được, gặp được một đám dị thú, không còn cách nào khác chỉ có thể ra tay giết chết, nhất là con dị thú thức tỉnh cấp ba kia, đúng là rất mạnh, nếu không gặp được người sống sót của tường rào khác, kết quả đúng là khó mà nói được."

Đối với chuyện Diêu Tuyết chủ động tìm chủ đề để nói chuyện phiếm, hắn khẳng định cho dù là ai cũng sẽ không từ chối, hắn đang nghĩ đến chuyện tiếp tục rút ngắn quan hệ, ngươi đã chủ động mở miệng, Lâm Phàm ta chắc hẳn không thể từ chối được, phương châm chính là chân thành nói chuyện với nhau, lấy được sự tin tưởng.

Lâm Phàm thảnh thơi kể lại tình huống đại chiến với dị thú thức tỉnh, nói rất nghiêm túc, rất kỹ càng, tuy rằng tình huống khi đó không có gì kinh tâm động phách, nhưng tăng thêm tính nghệ thuật thì vẫn được, chủ yếu là kịch liệt, kích thích và anh dũng không sợ hãi.

Nhìn thấy ánh mắt Diêu Tuyết sáng lên.

Hắn biết lần này ổn rồi.

Biết đến lúc là dừng, nói cũng được kha khá rồi, tiếp tục bla bla trò chuyện nữa, rất có thể sẽ từ tò mò thành phiền chán.

Cho nên có chừng có mực là lựa chọn chính xác.

"Ta đi trước, có cơ hội chúng ta trò chuyện tiếp.

Tường rào Diêm Hải.

Nhưng người nào có thể nghĩ ra, người của đội Bạo Long kia lại không nói võ đức như vậy.

Thông suốt đến triệt để. ...

Hắn ta chính là tuyển thủ có tửu lượng cao trong tiểu đội Cơ Thạch, tên kia của đội Bạo Long gọi hắn ta đi uống rượu, hắn ta biết ngay là đối phương lại muốn chuốc say hắn ta, moi chuyện từ trong miệng hắn ta, đối với chuyện này hắn ta chẳng hề sợ hãi, người khác hỏi hắn ta tửu lượng lớn như thế nào, hắn ta sẽ chỉ dựng một ngón tay lên, không có ý gì cả, chính là muốn nói cho đối phương biết cứ uống, không có cực hạn.

Rõ ràng chưa từng nói chuyện yêu đương, thế mà lại biết đến lúc là dừng, cái này khiến Lâm Phàm cảm thấy thao tác của nam nhân thật sự thần kỳ, chắc hẳn đây là thiên phú nhỉ.

Một chậu nước lạnh đổ lên, chỉ trong nháy mắt đã đánh thức Chu Trung Chính.

"ĐƯợc, đi thong thả."

Hắn ta đang nói đến chủ đề vô cùng đặc sắc, đột nhiên, cửa bị đá văng ra, vẻ mặt DƯơng Phi âm trầm tươi cười bước vào, hắn ta đứng dậy định hỏi tình hình thế nào một chút, nhưng còn chưa chờ hắn ta mở miệng, Dương Phi đã đạp thẳng vào đũng quần của hắn ta, khiến tiểu đệ của hắn ta vô cùng đau đớn mà ngã lăn ra đất, khổ sở vô cùng.

Vô sự tự thông.

Lâm Phàm rời khỏi nơi này.

Chu Trung CHính vô cùng hoang mang, vô cùng sợ hãi.

Hắn ta phát hiện có chút không đúng.

Ban đêm.

Không đúng, nào chỉ có chút, mà là vô cùng không đúng.

PHốc!!!

"Dương Phi, ngươi muốn làm gì? Tại sao các ngươi lại trói ta, thả ta ra, ta có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì." Chu Trung Chính bối rối.

Dương Phi nói,"Cắt đứt cái thứ đồ chơi trong đũng quần hắn đi."

Dương Phi không nói gì, mà không nhịn được xua tay.

Nghe thấy lời này.

"Ta không biết, ta cũng không gặp Diêu Thế Quang, ta đâu biết được hắn đi đâu chứ." Chu Trung Chính lắc đầu, liên tục bác bỏ, nhớ kỹ những lời Hồng tỷ nói, tuyệt đối không thể nói ra.

Nhưng bây giờ mặt mũi dùng được cái quái gì chứ, nhất định là tiểu đệ rồi.

Dương Phi đi đến trước mặt Chu Trung Chính, từ trên cao nhìn xuống,"Nói cho ta biết, Diêu Thế Quang đi đâu rồi."

Đối mặt với ánh mắt như vậy.

"Một lần cuối cùng, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."

DƯơng Phi nhận cái kéo trong tay đội viên, kéo quần đối phương xuống, nhìn hai lạng thịt bị dọa đến mềm nhũn, ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Bởi vì, đối mặt với uy hiếp đe dọa, cho dù hắn ta rất hoảng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, tuyệt đối không thể thừa nhận.

Sắc mặt Chu Trung Chính trắng bệch.

Thứ quan trọng nhất của nam nhân là gì?

Trước kia thì có thể là mặt mũi.

Ngay khi Chu Trung Chính còn chưa hiểu gì, chỉ thấy một nam tử cầm kéo đến.

Dương Phi cười lạnh nói,"Hừ, cho dù Lương Hồng có biết thì có thể làm gì chứ? Ngươi cho rằng nàng dám chống lại đội Bạo Long chúng ta sao? Hay là ngươi cho rằng địa vị của mình quá cao, huống hồ chỉ biến ngươi thành thái giám mà thôi, lại chẳng lấy mạng của ngươi, ngươi cảm thấy nàng sẽ mạo hiểm toàn bộ tiểu đội Cơ Thạch mà nảy sinh xung đội với chúng ta sao?"

Chu Trung Chính thấy cảnh này, hoàn toàn hoảng loạn,"Ta là thành viên của tiểu đội Cơ Thạch, các ngươi làm như vậy, Hồng tỷ sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

"Làm gì, ngươi làm gì thế."

Chu Trung Chính không nhịn được nuốt nước bọt.

Hắn ta chậm rãi cúi đầu, thân thể không nhịn được run rẩy, bị đe dọa khủng bố như vậy, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được. ...

Thẩm vấn xong.

Người đã thả đi.

Dương Phi cũng không hung tàn cầm kéo cắt đứt tiểu đệ của đối phương sau khi đối phương nói ra chân tướng, bây giờ hắn ta tạm thời không muốn phát sinh xung đột với tiểu đội Cơ Thạch.

"Đội trưởng, làm thế nào bây giờ?"

Các đội viên xung quanh rất kinh ngạc.

KHông ngờ Diêu đội trưởng lại bị Giác Tỉnh giả của tường rào Miếu Loan giết chết.

Dương Phi không nói gì, mà đang trầm tư.

Báo thù?

Cái này nhất định phải báo thú, nhưng mà không phải hắn ta đi báo thù.

Diêu Thế Quang treo máy, địa vị của hắn ta ở trong đội Bạo Long cũng thuận theo đó mà tăng lên, nhưng mà phía trên còn một đại đội trưởng Lê nữa, nếu như đại đội trưởng Lê cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì chẳng phải đội Bạo Long sẽ là của Dương Phi ta sao?

Nghĩ đến dây, hắn ta có chút cảm tạ vị Giác Tỉnh giả tên là Lâm Phàm kia.

Nhưng mà hắn ta không thể để lộ vẻ mặt vui mừng được.

Nhất định phải tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận