Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 351 - Thích nghe bát quái. (2)

Nói xong, đột ngột từ dưới mặt đất nhảy lên, biến mất trước mắt đông đảo dị thú, các dị thú xung quanh nhìn nhau, chỉ ngắn ngủi vài giây, từng con hung ác lao đến, gặm cắn thịt ngon tươi mới.

TRong thế giới loài người, mạnh được yếu thua.

Trong thế giới dị thú, cũng là như vậy.

Thời gian trôi quả ất nhanh, màn đêm buông xuống, từ sau khi giết được hai con dị thú cấp năm kia, sau đó lại gặp được thêm năm con dị thú cấp năm nữa, thu hoạch không tệ, chỉ có thể nói sau khi rời khỏi tỉnh Dưỡng Lão rồi, ở bên ngoài thật dễ gặp được đám dị thú khiến mình hài lòng.

TRong căn phòng hoang phế.

Đốt lên một đống lửa, một miếng thịt dị thú đặt trên đống lửa, mùi thịt lan tràn, ngửi mùi đã biết rất ngon.

Lâm Phàm ngồi chồm hổm trước đống lửa, nhìn lửa đỏ hồng, có chút trầm tĩnh, một khi con người yên tĩnh lại, sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện, ví dụ như cảm ngộ nhân sinh.

Đã tham quan tường rào Thủ Đô.

Lâm Phàm ngồi xếp bằng, tu luyện Minh Tưởng Pháp, sau khi độ thuần thục tăng lên, chỗ tốt Minh Tưởng Pháp mang lại càng rõ ràng hơn, đối với tinh thần não hải cũng đã có sự khống chế bước đầu, nội thị lúc trước còn chưa thể nào rõ ràng, bây giờ hình ảnh nhìn thấy cũng đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.

Nhưng vì mạnh lên, nhất định phải kiên trì.

Tiếng gào thét của dị thú bên ngoài nối liền không dứt, cái này khiến đêm khuya tối tăm thêm mấy phần khủng bố.

Quá trình tu luyện buồn tẻ vô vị.

"Thịt ngon."

Trời tờ mờ sáng.

Có vẻ như đã chọc phải một ít phiền phức.

Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Chỉ sợ sẽ xuất hiện tình huống như lúc trước, tu luyện đến mê mẩn, quên mất thịt nướng, cho nên nhất định phải chú ý cả quá trình, cầm thịt, gặm ăn hết, hương vị thật sự không tệ, từng tia năng lượng ẩn chứa trong thịt, sau khi nuốt vào trong bụng, năng lượng khuếch tán ra.

Những chuyện này đối với Lâm Phàm mà nói hoàn toàn không là gì cả, chỉ là có một số người định sẵn là phải gặp mà thôi.

Đây chính là tiến bộ, chính là tiến triển.

Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm kịch liệt.

Sau khi ăn thịt xong.

Lâm Phàm đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy bước đến ban công, nhìn xuống phía dưới, chẳng biết từ lúc nào, có một đám người xuất hiện, đang cùng chém giết một con dị thú.

Sáng sớm.

Một tiếng ầm vang.

"Bọn hắn là người sống sót từ tường rào Thủ Đô ra ngoài sao?"

Mặt đất không ngừng nứt ra, sau đó có gai đá nhô lên, trong lúc nhất thời khiến đám người sống sót đang săn giết dị thú này không biết phải làm thế nào cho phải.

Cho dù thật sự bị đuổi giết, bọn hắn cũng có thể nhanh chóng chạy đi.

"Dị thú thức tỉnh cấp năm."

"Đã biết, thế nhưng năng lực của con súc sinh này thật mẹ nó khó giải quyết."

Con dị thú này cứng rắn như đá, thân thể là từng khối từng khối vỏ cứng như đá, đao kiếm khó chém, khi va chạm vào, bắn ra tia lửa.

Ở tường rào Thủ Đô, tồn tại của thần binh cũng không phải là bí mật, thần binh chuyên khắc chế dị thú da dày thịt thô này.

Mẹ nó, nếu như có một món thần binh ở đây, thật tốt biết bao."

"Đúng vậy, điều khiển đá, có thể công, có thể thủ, thật quá khó khăn."

Liếc mắt thấy đường vân trước ngực dị thú.

KHông thể không nói, những kiến trúc hoang phế này vào thời kỳ hòa bình có thể giúp mọi người che gió che mưa, bây giờ sau tận thế, vẫn có thể cống hiến cho con người.

Lúc này, Giác Tỉnh giả trong nhóm sáu người sống sót kia thúc giục.

"Nhất định phải nhanh chóng giết chết nó, nếu không đợi đến khi động tĩnh ở nơi này thu hút các dị thú cấp bậc cao khác đến, sẽ gặp phiền phức."

Đừng thấy Lâm Phàm giết dị thú cấp năm như giết gà, dị thú đạt đến cấp bậc này, còn là dị thú thức tỉnh, thực lực rất khủng bố, đối với Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả khác mà nói, cần bỏ ra sức lực rất lớn mới có thể giết được.

Bọn hắn cũng không lái xe, chắc đã dừng ở chỗ nào đó, cách tiến vào đây cũng giống như Lâm Phàm, chính là dùng kiến trúc hoang phế xung quanh làm vật trung gian, xuyên thẳng qua, nhảy ra, cách này dùng rất tốt, có thể tránh né dị thú truy sát rất hữu hiệu.

Cẩn thận đếm số lượng của đám người sống sót này, có tất cả là sáu người, một Giác Tỉnh giả, năm Liệp Sát giả, thực lực đều không yếu, ít nhất đều khoảng cấp bốn, cấp năm.

Lâm Phàm suy nghĩ, tường rào duy nhất xung quanh đây chính là tường rào Thủ Đô, chắc hẳn là vậy.

Đột nhiên.

Một bóng người xuất hiện trước mặt dị thú, trong ánh mắt khó hiểu và khiếp sợ của bọn hắn, phù một tiếng, dị thú trước mắt đã bị chém đầu, sau đó chỉ thấy bóng người này nhảy lên, nhanh chóng rời đi.

Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Nhanh như điện, chỉ trong chớp mắt, bóng người đã biến mất vô tung vô ảnh.

"Tình hình thế nào?"

"KHông biết, có phải là chuột đen lớn hay không."

"Cái này..."

Bọn hắn hoang mang, mắt nhìn dị thú đã bị chém chết, dị thú mà bọn hắn khó có thể giải quyết được đã bị người ta giết chết, nhưng bọn hắn nghĩ mãi không ra, vì sao đối phương lại muốn giết dị thú của bọn hắn, nếu như cướp đoạt huyết tinh thì có thể hiểu được, nhưng bây giờ huyết tinh vẫn còn, cái này...

"Có phải hắn đang nhìn trộm chúng ta, thấy chúng ta giết chậm quá, cho nên ra săn giết giúp chúng ta, thuận tiện chế giễu chúng ta một chút?"

"Ừm... Có khả năng này."

Giác Tỉnh giả nói,"Đừng nói nhảm, nhanh chóng vận chuyển xác dị thú đi."

Đám người nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng vận chuyển xác dị thú rời khỏi đây, từ cái này cũng có thể nhìn ra được, giữa người và người đúng là khác biệt.

Nếu như Lâm Phàm săn giết dị thú cấp năm, nhiều nhất là lấy đi huyết tinh, xác dị thú để đó không thèm nhìn.

Đằng xa.

"Thật là kích thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận