Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 279 - Mời các ngươi nói tỉ mỉ một chút.

"Các ngươi nghĩ lấy được mảnh vỡ sao, đúng là nằm mơ, muốn có thì đoạt đi."

Hắn ta quay người, chạy về phía dị thú tinh tinh.

Mọi người xung quanh nhìn thấy tình hình này, sắc mặt đại biến, trong nháy mắt đã biết ý nghĩ của hắn ta.

"Ngăn hắn lại."

Trong chốc lát.

Vô số cường giả xung quanh phóng về phía Tô Bằng.

Tốc độ của Tô Bằng rất nhanh, khi sắp đến gần dị thú tinh tinh, đột nhiên ném mảnh vỡ về phía dị thú tinh tinh,"Ta không lấy được, các ngươi cũng đừng hòng lấy được, đám khốn khiếp các ngươi."

Hắn ta rất tức giận.

Vị Giác Tỉnh giả này nhìn lại, dị thú tinh tinh đã bắt được hắn ta, nó phẫn nộ gầm thét, đột nhiên bóp mạnh, phốc phốc, vị Giác Tỉnh Giả này không nhịn được nôn ra máu tươi.

Giác Tỉnh Giả không ngừng nôn ra máu, đến chết cũng không buông tay.

Chỉ là còn chưa cao hứng được bao lâu.

"Đây là của ta."

Lúc này, một Giác Tỉnh giả nhảy vọt lên, ở giữa không trung bắt được mảnh vỡ, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Từ đầu đến cuối Lâm Phàm vẫn luôn quan sát, mà hắn phát hiện ra, không chỉ hắn đang quan sát, xung quanh vẫn còn một số người cũng đang quan sát.

Tô Bằng không muốn làm áo cưới cho người khác, chỉ có thể chọn cách này.

Lại có cường giả từ bên cạnh lao ra, muốn cướp lấy mảnh vỡ từ trong tay đối phương, chỉ là vừa đến gần, dị thú tinh tinh đột nhiên vung tay lên, phịch một tiếng, trực tiếp đánh bay đối phương vào trong tòa kiến trúc.

"Ta lấy được rồi."

Hắn ta biết chỉ cần mình ném mảnh vỡ đi, là có thể sống sót, hắn ta muốn ghi nhớ tất cả mọi người ở hiện trường trong lòng, sau này sẽ tìm từng người để báo thù, khiến bọn hắn phải trả giá đắt.

"Ném mảnh vỡ qua đây." Đồng bạn nhìn thấy vội vàng hô hào, không thèm để ý đến đồng đội đã bị bắt được.

Bây giờ không biết dị thú tinh tinh đã đánh lui biết bao nhiêu người sống sót, chiến đấu diễn ra, băng sương bao trùm những tòa kiến trúc xung quanh, từng gai băng đột ngột từ mặt đất mọc lên, có gai băng đâm xuyên qua lồng ngực người sống sót, phóng thẳng lên cao, máu tươi nhuộm đỏ gai băng sáng long lanh.

Một cái tay lớn chặn hắn ta lại.

Mảnh vỡ không ngừng đổi chủ.

Lúc này.

Hắn biết đảm gia hỏa này mới chính là đối thủ khó dây dưa nhất.

Nhưng vào lúc này.

"Dị thú tinh tinh, ủng hộ giết, ta xem trọng ngươi lắm."

Hai chân Lâm Phàm phát lực, phịch một tiếng, hóa thành tàn ảnh xông lên, đường đao nắm trong tay bùng lên lửa lớn, một đao vung ra, sóng nhiệt càn quét, trực tiếp ngăn cản đám người đang vọt đến.

Trong thời gian ngắn ngủi này.

Giống như Lâm Phàm quan sát, bọn người đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay giận dữ la hét, không ngờ lại có người nhanh hơn bọn hắn một bước, lập tức khiến lửa giận trong lòng bọn họ bùng phát, giận tím mặt.

Người sống sót lấy được mảnh vỡ, sau khi vui mừng ngắn ngủi, tiếp theo chính là tuyệt vọng.

Chỉ trong chốc lát.

"Đuổi theo."

Lâm Phàm cất đường đao vào lại trong vỏ, mắt nhìn mảnh vỡ, trong lòng vô cùng vui vẻ, không hề nghĩ ngợi, co cẳng lập tức chạy đi, dùng tốc độ cực nhanh chạy mất.

Mảnh vỡ tựa như bị nguyền rủa, ai có được, đều sẽ không được chết tử tế.

Đốt với đám người này mà nói, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen lướt qua.

Mảnh vỡ biến mất.

"Để mảnh vỡ lại."

Lâm Phàm động viên dị thú tinh tinh, người sống sót có thể đứng ở đây càng ngày càng ít, như vậy thì tỷ lệ hắn lấy được mảnh vỡ sẽ càng lớn, đồng thời trong đầu đang phác họa con đường chạy thoát.

Dị thú tinh tinh đang dây dưa với mấy người sống sót, mà người sống sót khác thì ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, từng người lấy đà chuẩn bị nhảy vọt lên, vươn tay, muốn cướp mảnh vỡ vào tay.

Mảnh vỡ bị ném lên cao.

Cơ hội đến.

Một trận chiến truy đuổi diễn ra.

Dị thú thức tỉnh tinh tinh cấp năm cũng không để ý đến người sống sót khác, mà tức giận gầm thét, đuổi theo Lâm Phàm đã lấy được mảnh vỡ.

Trên đường chạy trốn.

"Lạt Điều, mảnh vỡ ta lấy được rồi." Lâm Phàm vỗ ngực, lúc nói chuyện, gió tạt đầy vào miệng, Lạt Điều đang nằm nhoài trong ngực thò đầu ra, khi nhìn thấy mảnh vỡ, hai mắt sáng lên.

"Ngươi trông kỹ cho ta."

Mảnh vỡ này không lớn, chỉ to vỡ lòng bàn tay, một màu đen tuyền, đen đến phát sáng, không biết làm bằng vật liệu gì, nhưng khi chạm đến vô cùng lạnh lẽo, giống như cua trong dòng cuối vậy.

Hắn trực tiếp bỏ mảnh vỡ vào trong ngực, để Lạt Điều dùng thân thể quấn quanh.

Quay đầu nhìn lại.

Phía sau có rất nhiều người đuổi theo, thậm chí ngay cả dị thú tinh tinh kia cũng vậy.

Mà đối với đám người sống sót thần bí kia mà nói, bọn hắn không ngờ được, gia hỏa này chạy còn nhanh hơn chó, đúng là nằm ngoài tưởng tượng của bọn hắn.

TRong đó có một vị Giác Tỉnh Giả cấp năm, vẻ mặt không thể nào tin nổi, năng lực hắn ta thức tỉnh chính là tốc độ, bây giờ hắn ta thi triển năng lực sở trường, nhưng vẫn không đuổi kịp.

Cái này khiến hắn ta cảm thấy vô cùng hỏng bét, như đang đánh đùng đùng vào mặt.

Lúc này.

Lâm Phàm nghe thấy trên bầu trời có tiếng động.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Đột nhiên phát hiện có một chiếc máy bay trực thăng đang theo dõi mình.

TRên máy bay có người cầm kính viễn vọng vẫn luôn tập trung vào hành tung cua rhắn.

"Cứ chạy như thế này, ta vẫn luôn nằm trong tầm mắt của đối phương, nếu như bây giờ ta chạy về tường rào Miếu Loan, nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Lâm Phàm biết như vậy nhất định không được.

Chạy với tốc độ cực hạn như vậy, đối với thể lực của hắn cũng là một loại khiêu chiến.

Cuối cùng cắn răng một cái, hắn trực tiếp trốn vào trong thành thị Hu Di, dùng kiến trúc bên trong để che chắn, trực tiếp bỏ lại máy bay trực thăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận