Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 264 - Sau này, ngươi cứ lấy tên là Chí Cường đi.

Cách thức đi đường này rất tiêu hao thể lực, có yêu cầu cực cao đối với thân thể.

Tốc độ gần như thuấn dị, còn phải có thân thể cường tráng.

Nếu không tốc độ như vậy sẽ khiến thân thể sụp đổ, hủy diệt.

Nếu như không phải chuyện của Lê Bạch và Lương Hồng tương đối cấp bách, hắn sẽ không chọn kiểu đi đường này, mà lựa chọn phương tiện giao thông, nhẹ nhàng, tự nhiên lại dễ dàng.

ĐỐi với Lâm Phàm mà nói, hắn tin rằng sau này hắn sẽ là người có tốc độ nhanh nhất trong loài người.

Cho dù Hàn Minh thức tỉnh năng lực tốc độ, sau khi hắn ta trở thành Giác Tỉnh giả cấp cao nhất cũng vậy, bởi vì muốn xứng với tốc độ đó, cường độ thân thể cũng phải tăng cao. ...

Tường rào Diêm Hải.

Ầm ầm!

Không thể không nói, Lương Hồng gia nhập quả thật đã giúp hắn ta có cơ hội thở dốc.

Máu tươi sền sệt từ trên trán chảy xuống, che đi tầm mắt, Lê Bạch chậm rãi nâng tay lên, lau đi máu che phủ tầm mắt, lồng ngực chập chùng, thở hồng hộc.

Lê Bạch bị đánh trúng.

Bọn hắn không cách nào cứng đối cứng, nếu như va chạm sẽ bị đối phương hoàn toàn nghiền ép.

Trên người Lê Bạch đầy vết thương, không ngừng tránh né thế công của Dương Phi. Khi thấy Lương Hồng bị Dương Phi ép đến đường cùng, vọt thẳng đến trước mặt, ném Lương Hồng ra chỗ khác, sau đó giơ hai tay lên, ngăn cản một quyền của Dương Phi.

Hắn ta nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì vô cùng nghiêm trọng.

Đất rung núi chuyển.

Trên tường thành.

Ầm!

"TRánh ra."

Nhưng đối mặt với loại quái vật như Dương Phi.

Quá mạnh.

Hắn ta giống như một quả pháo, trực tiếp bay ra ngoài, chỉ cảm thấy hai tay như gãy vụn, đau đớn khó nhịn, ở hình thái cự thạch, lực phòng ngự của hắn ta cực mạnh, lực lượng bản thân cũng không tầm thường, thế nhưng đối mặt với lực lượng của Dương Phi, hắn ta thật sự bất lực.

Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, biến thành quái vật đáng sợ như thế, đúng là quá khủng bố.

Hai tay Hoắc Đức khoanh lại, cười nói,"Nên kết thúc rồi, Lê Bạch và Lương Hồng đều đã nỏ mạnh hết đà, Dương Phi có thể sai lầm vô số lần, mà bọn hắn thì chỉ có thể sai lầm một lần, thật không ngờ Dương Phi trở về lại đáng sợ như thế, không thể không nói, hạt giống mà Lê Bạch gieo xuống, đã sinh trưởng thành quái vật khổng lồ."

Rốt cuộc Dương Phi làm thế nào mà biến thành loại quái vật này.

Cho dù có ra tay cũng không liên quan gì đến hắn ta, hắn ta sẽ đi tránh mà, cũng sẽ không giống như đồ đần, đứng tại chỗ mặc cho đối phương ra tay.

Hắn ta làm sao mà biết Dương Phi có ra tay với tường rào hay không.

"Này, các ngươi có nghĩ đến đến chuyện chuyển đội không, đội Lang Nha chúng ta vĩnh viễn mở rộng cửa lớn đối với các ngươi." Hoắc Đức bắt đầu mời chào đội viên của tiểu đội Cơ Thạch, Lương Hồng chắc hẳn sẽ chết, chờ nàng vừa chết, tiểu đội Cơ Thạch sẽ như rắn mất đầu, địa bàn và tài phú của đối phương, sẽ bị bọn hắn quét sạch sành sanh.

"Hoắc Đức, ngươi có chắc chắn sau khi Dương Phi giết bọn hắn, sẽ không ra tay với chúng ta sao?" Một vị đội trưởng hỏi.

Thế nhưng bọn hắn biết, với thực lực của bọn hắn không thể giúp được gì.

Hắn ta muốn biết bí mật trong đó.

Tình hình hiện trường đã thay đổi.

"Nên kết thúc rồi."

Khóe miệng Hoắc Đức cong lên lộ ra ý cười, trong lúc đó, mắt hắn ta sáng lên.

Hoắc Đức nói,"Không biết, tuy rằng Dương Phi rất mạnh, nhưng nếu như ra tay với chúng ta, ngươi cảm thấy hắn có mấy phần thắng."

Các đội viên của tiểu đội Cơ Thạch vô cùng tức giận nhìn Hoắc Đức.

Hồng tỷ đã từng nói với bọn hắn, các ngươi tuyệt đối đừng ra tay, nếu không thì các ngươi chắc chắn phải chết, sau khi trận chiến này kết thúc, nếu như chúng ta còn có thể sống được, vậy thì sẽ dẫn các ngươi đi đến tường rào Miếu Loan sinh sống.

Tuy rằng bọn hắn nghĩ đến an nguy của Hồng tỷ.

Cái này không quan trọng.

Dù sao thì thực lực của bọn hắn cũng không tệ, sau khi Dương Phi giết chết Lê Bạch rồi, muốn ra tay với tường rào, bọn hắn đương nhiên sẽ phản kháng, đám người cùng nhau ra tay, cho dù Dương Phi có thực lực cao hơn bọn họ, vậy thì sao chứ, song quyền khó địch tứ thủ, làm sao có thể chịu đựng được.

Đúng là như vậy.

Các đại đội trưởng nghe thấy vậy cũng gật đầu.

Dương Phi có hình thể khổng lồ nâng một tảng đá lớn, hung hăng đập về phía Lương Hồng đã mất sức chiến đấu, tảng đá lớn này vô cùng khổng lồ, hoàn toàn bao phủ Lương Hồng, Lê Bạch cản trước mặt, một cánh tay vô lực rủ xuống, một tay khác siết chặt gầm nhẹ, muốn điều động càng nhiều lực lượng trong cơ thể, đánh nát tảng đá khổng lồ kia.

Chỉ là vẻ mặt của hắn ta rất nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm tảng đá khổng lồ đang chuẩn bị đánh xuống.

Quá nhỏ bé.

Hắn ta và Lương Hồng ở trước mặt đối phương, thật sự nhỏ bé đến đáng sợ.

Giữa hai bên, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Mà vào ngay lúc này.

Một tiếng ầm vang.

Mặt đất chấn động.

Động tĩnh thu hút sự chú ý của mọi người.

Lê Bạch và Lương Hồng nhìn về phía phát ra âm thanh, đột nhiên thấy có một bóng người xuất hiện, xung quanh bóng người kia vẫn còn khí lãng sôi trào, không khí giống như trong nồi nấu, nhiệt khí bao trùm cả người.

"Là hắn..."

Lê Bạch nhận ra người đến là ai.

Lương Hồng nhìn thấy người đến, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười,"Cuối cùng cũng đến..."

KHông sai, đó là người mà nàng vẫn luôn chờ đợi, vì chờ đợi đối phương đến, từ đầu đến cuối nàng đều cố gắng kiên trì, đối mặt với loại quái vật này, nàng chỉ có thể nói đã miễn cưỡng bản thân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận