Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 396 - Người chăn nuôi này của ta hình như có chút vấn đề. (6)

Thủ đoạn rất tàn nhẫn.

Vết thương từ cổ nam tử trào máu ra, hắn ta ôm lấy cổ, không dám tin, thậm chí còn không phát hiện ra chuyện này rốt cuộc như thế nào.

Vì sao đối phương lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình như vậy?

Nữ tử nắm chủy thủ dính máu, nhìn hai người đang bị dọa sợ kia, không hề nghĩ ngợi, lại biến mất khỏi tầm mắt bọn hắn, khi xuất hiện, dao trong tay đã đâm xuyên qua trái tim một người.

"A..."

Vị nam tử còn sót lại sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy, nữ tử nhanh chóng đuổi theo, cũng dùng thủ đoạn gọn gàng giết chết đối phương.

Nhìn ba thi thể nằm trên đất.

Nữ tử vô cùng bình tĩnh.

"Dễ chịu."

Tuy rằng rất chậm, nhưng đã rất tốt rồi, có thể cảm nhận rõ ràng được rèn luyện tinh thần não bộ mang lại chỗ tốt cho bản thân.

Tường rào Miếu Loan là mục tiêu tiếp theo của nàng.

-Cảnh giới: Luyện Thần (8,5%)

Sau khi giải quyết xong mọi thứ.

Đây là chuyện khiến Lâm Phàm chú ý.

"Cho dù tường rào Nam Thông nhìn như có chế độ, vẫn nguy hiểm."

Lạt Điều còn đang hấp thu năng lượng trong mảnh vỡ, từ rạng sáng qua thấy được năng lực của Lạt Điều, thì đã mong chờ không biết sau khi Lạt Điều hấp thu năng lượng sẽ có loại năng lực gì.

Nữ tử quả quyết lái xe rời khỏi hiện trường.

Nàng lấy thùng xăng đã chuẩn bị ở sau xe, còn lấy một cái ống mềm, trực tiếp rút xăng từ xe đối phương đi, bây giờ ở bây ngoài muốn tìm được xăng rất khó khăn, nàng nhất định phải đảm bảo xe luôn có đủ xăng, nếu không một khi dừng lại ở nơi hoang vu dã ngoại, sẽ vô cùng nguy hiểm.

Mắt nhìn tiến triển.

"Lâm thúc thúc, buổi sáng tốt lành."

Tường rào Nam Thông nhìn có vẻ không tệ, nhưng thật ra cũng không phải là tường rào lý tưởng cuối cùng của nàng.

Giọng nói ngọt ngào, khiến tâm tình buổi sáng càng thêm vui vẻ.

Đương nhiên, sự tồn tại của Lạt Điều khiến hắn khó hiểu, lúc trước vì sao Lạt Điều lại xuất hiện trong hình thái trứng, có phải loại tồn tại giống như Lạt Điều, nếu như bọn chúng cũng có thể hấp thu năng lượng từ mảnh vỡ, chẳng phải cũng sẽ biến thái giống như Lạt Điều?

KHông suy nghĩ nhiều, rời gường đổi quần áo, không quấy rầy đến Lạt Điều, đi vào phòng ăn, đồ ăn sáng trên bàn đã được chuẩn bị kỹ càng, Tiểu Hi Vọng cúi đầu ăn từng muỗng cháo, nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Hi Vọng lập tức ngẩng đầu chào hỏi.

"Có học được thuật thổ nạp không?" Lâm Phàm hỏi.

"A, ta đã biết."

Chuyện tương lai ai có thể nói chính xác được.

"Có, mỗi ngày đều dùng, chỉ là thịt dị thú ta đã sớm chán ngấy rồi." Bây giờ Tiểu Hi Vọng sắp có bóng ma với thịt dị thú rồi, rất chán ăn, mùi vị thịt dị thú trong đầu đã sớm cố định rồi.

Cuối cùng cũng bồi dưỡng Lão Vương thành Liệp Sát giả.

"Buổi sáng tốt lành." Lâm Phàm mỉm cười đáp lại,"Mỗi ngày có dùng huyết tinh hay không?"

"Đúng vậy, vất vả lắm mới trở thành Liệp Sát giả cấp một." Lão Vương vừa cười vừa nói.

Thứ đồ chơi tinh thần lực này có chút khó khăn.

Chỉ là đáng tiếc duy nhất là không thể trở thành Giác Tỉnh giả, nếu như trở thành Giác Tỉnh giả thì tốt biết bao, nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được thầm lắc đầu trong lòng, Giác Tỉnh giả nào dễ xuất hiện như vậy.

Lâm Phàm xoa đầu nhỏ của nàng,"Ngán cũng phải ăn, như vậy cơ thể mới không ngừng tăng cường."

Có thực lực trong người, đương nhiên là chuyện tốt.

Lão Vương từ trong phòng bếp đi ra, Lâm Phàm nhìn qua, có chút kinh ngạc, sau đó cười nói,"Lão Vương, Liệp Sát giả cấp một."

Hơi thở trên người tản ra sẽ không sai.

Tiểu Hi Vọng rất nghe lời Lâm Phàm, gật đầu.

Tuy rằng trẻ nhỏ không cần chiến đấu, nhưng nếu như có thực lực tự vệ, có thể khiến hắn an tâm.

"Vậy là tốt rồi."

"Có, các thúc thúc vẫn luôn dạy cho ta, Lê Bạch thúc thúc còn dạy ta học cùng với Chí Cường."

"Chứ còn sao nữa, tốt xấu gì chúng ta cũng phải chúc mừng." Lâm Phàm nghĩ đến số lượng huyết tinh và thịt dị thú mà lão Vương đã sử dụng, thật ra được một khoảng thời gian rồi, chỉ là tốc độ trở thành Liệp Sát giả hơi chậm.

Hay là mỗi người chuyển hóa năng lượng trong huyết tinh và thịt dị thú có sự khác nhau?

Giống như tư chất tu luyện võ học trong võ hiệp vậy?

Vấn đề này đáng suy ngẫm.

Lão Vương đến trước bàn, kéo ghế ra, thở dài một tiếng nói,"Cái này có gì tốt mà chúc mừng chứ, cũng chỉ là Liệp Sát giả cấp một mà thôi, còn không có tác dụng gì lớn, ta từng nghe nói rồi, người ta nói dựa theo số lượng mà ta đã dùng, nên sớm đến cấp một, là ta đang lãng phí tài nguyên."

Lâm Phàm quay đầu nhìn,"Lão Vương, ngươi đang nghĩ gì thế, tường rào chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tài nguyên, ngươi cứ thoải mái mà dùng, người ta có thể tin tưởng không nhiều, tương lai tường rào sau này còn phải có ngươi giúp đỡ, bây giờ ngươi đừng cho rằng tường rào rất ổn định, nhưng đây chỉ là giai đoạn ban đầu mà thôi, về sau số lượng nhân viên của tường rào sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó ngư long hỗn tạp, một mình ta không thể nào lo hết được."

"Ta hiểu rồi." Lão Vương gật đầu, im lặng suy nghĩ, đúng là cần phải cố gắng hơn mới được.

Thấy ý chí của lão Vương lại bùng lên.

Hắn gật đầu hài lòng, những lời nói này, vẫn có tác dụng.

Rời nhà, đi dạo bên trong tường rào, gần đây vẫn luôn bận rộn, còn chưa xem kỹ tường rào thay đổi như thế nào, bây giờ tường rào phân công rất rõ ràng, mỗi người quản lý chức vụ của mình, cũng không cần hắn quản quá nhiều.

Đi đến võ viện, liếc mắt nhìn bên trong, mọi người hình như đều có chút nghiện với thuật thổ nạp, tu luyện rất chăm chú, thậm chí còn đạt đến mức quên đi tất cả, cho dù Lâm Phàm đến, cũng không có người nào mở mắt ra.

Tốt, thật quá tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận