Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 265 - Sau này, ngươi cứ lấy tên là Chí Cường đi. (2)

Lúc này, Lâm Phàm rơi xuống đất điều chỉnh lại hô hấp, xoay người, bàn tay dặt trên chuôi đao, xoát một tiếng, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, trong chốc lát, đao mang hiển hiện, xoát xoát vài tiếng, trong nháy mắt tảng đã đang rơi xuống đã bị chém vỡ.

"Giao cho ta, nhìn kỹ là được." Lâm Phàm nói khẽ.

Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, từ đầu đến cuối hắn đều kìm nén một hơi, bây giờ nếu ai có thể nhìn xuyên thấu, sẽ phát hiện máu trong cơ thể hắn đang sôi trào sắp nổ tung.

Đi đường vượt xa cực hạn, đối với thân thể hắn không có vấn đề gì, nhưng vì để bộc phát ra lực lượng kinh khủng hơn, hắn toàn toàn thả lỏng, khiến lực lượng của bản thân như hồng thủy phun trào.

Lê Bạch nói,"Hắn rất mạnh, ngươi cẩn thận một chút."

Lâm Phàm quay đầu nở nụ cười tự tin.

Trên tường thành.

"Hắn là ai?"

Hoắc Đức biết Lâm Phàm của tường rào Miếu Loan, vì sao đội Bạo Long của Lê Bạch lại giải tán, nguyên nhân chủ yếu là vì đối phương giết Diêu Thế Quang.

Dương Phi kêu lên thảm thiết, chỉ thẩy Lâm Phàm nhảy lên vai Dương Phi, còn chưa chờ bàn tay Dương Phi đập xuống, hắn đã chém rơi một cái đầu của Dương Phi.

"Lâm ca đến, chúng ta an toàn rồi."

Rất nhanh, tình hình trước mắt đã cho hắn ta biết, chuyện này có chút không đúng.

Trái lại đội viên của tiểu đội Cơ Thạch lại nói,"Là Lâm ca của tường rào Miếu Loan, hắn đến rồi."

Hoắc Đức vô cùng kinh ngạc.

Hoắc Đức kinh ngạc, sao nửa đường đột nhiên xuất hiện một TRình Giảo Kim như vậy?

Một lượng lớn máu từ cổ phun trào ra.

"Ta biết Ngô ca nhất định có thể thông báo kịp thời mà."

Cái này trực tiếp đánh gãy ý nghĩ của hắn ta.

Hắn thật sự có thể là đối thủ của Dương Phi sao?

Bây giờ Lâm Phàm mới tận mắt thấy được con quái vật này.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Không thể không nói.

"Thật mạnh."

Dương Phi có thể ép Lương Hồng và Lê Bạch đến tuyệt cảnh, lại dễ dàng bị chém bay một cái đầu như vậy, nếu như không tận mắt nhìn thấy, ai dám tin chứ?

Soạt!

Mức độ nguy hiểm ở tận thế rất cao, không biết tổ chức thần bí đáng sợ nào đã chạy càng xa trên còn đường biến thái rồi.

Mà tốc độ của Lâm Phàm, Dương Phi còn chưa thể bắt được.

Hình thể là người, cao khoảng chừng 20 mét, hai đầu, quả thật không phải là dị thú.

Khi dùng đường đao chém xuống, thân thể Dương Phi khiến hắn có cảm giác chính là không yếu ớt, nhưng cũng chẳng cứng rắn gì.

Quả thật là quái vật.

Lê Bạch vô cùng kinh hãi, cho rằng Lâm Phàm không nên cứng đối cứng với đối phương, cái này sẽ chịu thiệt thòi lớn, chỉ là hình ảnh hắn ta tưởng tượng không xảy ra.

Lúc va chạm, tiếng ầm vang vang vọng.

Đối mặt với một quyền Dương Phi đánh tới, Lâm Phàm cũng không ngượng bộ, mà nhảy lên, dùng quyền đối quyền.

Thậm chí, hắn không cần nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối là do người làm ra.

Chỉ trong nháy mắt.

Trên người Dương Phi đã xuất hiện lít nha lít nhít vết đao.

Theo Lâm Phàm, không phải hình thể càng lớn thì càng chiếm ưu thế, hình thể khổng lồ mà muốn bộc phát ra lực lượng càng lớn, vậy thì nhất định phải có thân thể vô cùng cứng rắn, không gì phá nổi, nếu không thì chỉ là cái bia sống mà thôi.

Cái đầu to lớn lăn trên mặt đất, đầu Dương Phi vẫn còn chưa chết, trong nháy mắt, từ trong đầu có mấy cái xúc tua vươn ra, bò đi, không ngừng chạy về phía thân thể của Dương Phi, muốn một lần nữa gắn lại.

Dương Phi tức giận gầm rú lên, không ngừng quơ bàn tay, muốn đập chết con ruồi trên người xuống.

"Chết, chết, chết..."

Lâm Phàm vung tay lên, một quả cầu lửa bay đến, bao trùm cái đầu đã bị chém rơi, lửa bùng lên, cái đầu kêu rên đau đớn thảm thiết.

KHông bị đánh bay ư?

Thế nào lại là Dương Phi lùi về sau, khoan đã, ... cánh tay Dương Phi bị đứt gãy, khi đánh với một quyền này, quyền của Lâm Phàm bộc phát lực lượng trong nháy mắt, thế mà đã đánh vỡ xương cánh tay của Dương Phi, xương cốt vỡ vụn đâm xuyên qua làn da, trông vô cùng thê thảm.

"Ừm, lực lượng quả thật không tệ, khó trách bọn người Lê Bạch không thể ngăn được."

Lâm Phàm đánh giá, thừa dịp khe hở này, hắn cầm đao phóng đến, xuất hiện trước mặt Dương Phi, đao mang hiện lên, phù một tiếng, cái đầu còn lại của Dương Phi cũng bị chém rơi.

Trong khoảng thời gian ngắn có thể có được thực lực như vậy, phương diện khoa học của nhân loại quả thật vô cùng có thiên phú, nhưng mà thực lực của Dương Phi còn chưa đủ, chỉ có thể nói là thực lực tầm dị thú cấp năm bình thường.

Thậm chí có lẽ còn chưa đến.

Cường độ thân thể của dị thú cấp năm mạnh hơn Dương Phi rất nhiều.

Lê Bạch là Giác Tỉnh giả cấp ba, cách cấp bốn còn một bước, nếu như Lê Bạch có thể đạt đến Giác Tỉnh giả cấp bốn, không thể nào bị đánh thành thế này.

Dương Phi mất đi hai cái đầu, ầm ầm ngã xuống đất.

Cái dầu bị chém xuống kia trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

"Nhìn cái gì thế?"

Lâm Phàm thi triển năng lực, lửa bùng lên, thiêu đốt cái đầu thành tro tàn, nghe tiếng kêu đau đớn thảm thiết kia, tâm tình của hắn rất ổn, rất bình tĩnh, không để trong lòng một chút nào.

Còn cái thi thể khổng lồ kia, cũng không thể nào để lại được, thứ đồ chơi này đối với phần lớn người là vô dụng, nhưng đối với một ít người mà nói, chính là vật thí nghiệm nghiên cứu tốt nhất.

Gia hỏa biến Dương Phi thành thế này có chút năng lực, mặc dù đối mặt với cường giả chân chính, loại biến dị này không có chút tác dụng nào, thế nhưng hình thể ở đó, quả thật chính là một cỗ máy chiến tranh, nếu như muốn phá hỏng một cái tường rào nào đó, còn không phải chỉ cần nhảy lên dẫm mấy lần, là có thể giải quyết được ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận