Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 191 - Lâm Phàm, ngươi là kẻ độc ác. (6)

Song Đầu Cự Nhân chính là Dương Phi, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, hình thể hắn ta đã tăng vọt đến mức này, những số liệu quan sát này đối với căn cứ Mộc Dương mà nói, chẳng khác nào đang phát hiện ra một địa lục mới.

Một máy bay không người lái đang quay chụp Dương Phi, một cái đầu khác của Dương Phi, đã sớm chú ý đến máy bay không người lái trên bầu trời, nhưng cũng không phá hư, mà hắn ta có vẻ như đang đi loạn không mục đích, nhưng thật ra vẫn cách tường rào Diêm Hải một đoạn.

Hắn ta còn nhớ rõ Lê Bạch của tường rào Diêm Hải.

Còn nhỡ rõ mối thù chặt tay của hắn ta.

Bây giờ da Dương Phi đã thay đổi, biểu hiện ra chính là cơ thịt màu đỏ, cường tráng, khủng bố, dữ tợn, rõ ràng đang phát triển theo hướng của một con quái vật không rõ giống loài.

Gã đeo kính ở căn cứ Mộc Dương, vẫn còn chưa phát hiện ra được mức độ nghiêm trọng cúa sự việc.

Từ đầu đến cuối vẫn nhìn say sưa ngon lành.

Cảm thấy mình đã sáng tạo ra một giống loài mới giữa nhân loại và dị thú.

Chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn, các dị thú sẽ không phát hiện ra.

"Đi, đi mau."

Đây là những người sống sót ở trong huyện thành, những người sống sót không ở trong tường rào, được người ta gọi là người du đãng, nhưng không phải tất cả người du đãng, đều muốn hại người.

Bởi vì bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại quái vật này.

Đột nhiên.

Bọn hắn sinh sống ở đây đã một khoảng thời gian rồi.

So với con ếch trâu lột da kia mạnh hơn rất nhiều.

Một người sống sót ngồi ghế phó lái kêu lên.

Có một chiếc xe con từ góc rẽ chạy ra.

Dương Phi nện bước chân, đi vào bên trong huyện thành, không có bất cứ con dị thú nào có thể ngăn cản bước chân của hắn ta.

Ba người sống sót vừa định ra ngoài đi săn, mới vừa rẽ ngoặt, đã nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, bọn hắn hoàn toàn ngây dại, thậm chí trợn tròn mắt.

"Rống..."

Bọn hắn chỉ muốn tìm kiếm một nơi bí ẩn, sống sót thật tốt.

Dương Phi gào rống giận dữ, nắm một chiếc xe con bị vứt lại ở dưới chân, ném về phía đó, rầm một tiếng, trực tiếp đập trúng, lật nghiêng.

Người điều khiển kịp phản ứng, vội vàng giẫm chân ga, nhanh chóng chạy đi, bọn hắn không biết quái vật này rốt cuộc từ đâu tới.

Tình hình xung quanh đều từng thăm dò.

Hai đầu của Dương Phi nở nụ cười dữ tợn, từng bước một đến gần.

"Chạy, mau đứng lên chạy." Người sống sót cầm búa hô to, nhìn thấy cửa hàng bên cạnh, trực tiếp chạy vào.

"Đây rốt cuộc là quái vật gì?"

Đầu đang choáng váng.

Bọn hắn dựa lưng vào vách tường, không dám đến gần cửa sổ, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần kia, trái tim bọn hắn không nhịn được đập thình thịch, sợ hãi bao trùm bọn hắn.

Ba người sống sót gian nan từ trong xe bò ra.

Dương Phi đến gần cửa sổ, hai cái đầu nhìn tình hình bên trong, con mắt một trắng một đỏ nhìn chằm chú.

Đây là cảm giác mà dị thú cũng chưa bao giờ mang đến.

Cảm giác áp bách kia, khiến tay chân bọn hắn cứng ngắc.

Đã nghe thấy tiếng mặt đất rung chuyển ầm ầm, quay đầu, đột nhiên nhìn thấy quái vật đang đi về phía bọn hắn.

"Không biết."

"Không phải dị thú, đây tuyệt đối không phải dị thú, dị thú không giống như thế đâu."

"Suỵt, đừng nói chuyện, nó đang đến."

Hai người sống sót còn lại cùng chạy theo, bởi vì bối rối, khiến lúc chạy trốn, chân cũng run rẩy.

Ba người sống sót thở hổn hển, nhìn nhau, từ trong ánh mắt, bọn hắn thấy được sự sợ hãi và bất an.

Trong nhà.

Hắn ta thấy được, con mồi hèn mọn đang chạy vào tòa nhà kia.

Người sống sót trốn bên trong không dám thở mạnh, dù không nhìn thấy, nhưng vẫn biết, quái vật đang ở trước cửa sổ nhìn tình hình bên trong.

Dương Phi không nhìn thấy mục tiêu, từ từ đi ngang qua cửa sổ, bàn tay bám lấy vách tường, ma sát, phát ra âm thanh trầm đục.

Người sống sót trốn bên trong nơm nớp lo sợ, không biết tình huống như thế nào.

Nhưng vào ngay lúc này.

Phịch một tiếng.

Một nắm đấm đánh nát nóc nhà, đá vụn rơi xuống, tro bụi bay lên, năm ngón tay gỡ nóc nhà ra rồi bám vào hai vách tường, nhô hai cái đầu ra, đôi mắt một đỏ một trắng nhìn chằm chằm ba người trong phòng.

Ba người sống sót trừng mắt, thấp thỏm lo âu, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

"Khà khà khà khà..."

Dương Phi cười quái dị, xòe bàn tay ra, lạch cạch một tiếng, trực tiếp tóm một người sống sót, cầm chân của đối phương, treo lơ lửng trên miệng.

"Đừng đừng..."

Người sống sót này hoảng sợ la to, răng nhọn sắc bén trong cái miệng kia khiến hắn ta hoảng sợ đến tè ra quần.

Buông tay ra.

Rơi xuống!

Phốc phốc!

Dương Phi khép miệng lại, nhai, máu tươi trào ra ngoài.

"Chạy, chạy mau, đi thông báo với mọi người, nơi này có quái vật."

Một người sống sót là Liệp Sát giả, hắn ta rút búa ra, quay đầu hô hào với đội viên bị dọa sợ, hắn ta biết muốn chạy thoát là rất khó, chỉ có hắn ta ở lại đây ngăn cản, mới có thể ngăn được.

Nhìn thấy đồng bạn bị dọa sợ đứng hình tại chỗ, hắn ta nôn nóng, trực tiếp tát hai cái đánh thức đồng bạn.

"Chạy đi, trở về thông báo cho mọi người."

"A, a a, được."

ĐỘi viên bị dạo sợ lấy lại tinh thần, co cẳng chạy.

Con mắt Dương Phi nhìn chằm chằm Liệp Sát giả bên dưới, vươn tay, một bàn tay đập xuống, Liệp Sát giả này lập tức tránh né, phịch một tiếng, bàn tay va chạm với sàn nhà, toàn bộ tòa nhà đều chấn động.

Mặt đất nứt toác ra dấu bàn tay. Vị Liệp Sát giả trung niên này lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, sau đó phá cửa sổ nhảy ra ngoài, muốn dẫn dụ con quái vật này đi.

Ở trong phòng chiến đấu với một con quái vật là không sáng suốt, tuyệt đối sẽ chết rất thảm, chỉ có ra ngoài mới có chút hy vọng sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận