Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 521 - Ban ngày ban mặt, hình tượng của ngươi không tốt lắm đâu. (2)

Cách đó không xa, một nam tử toàn thân trần trụi giống như u linh đứng trên phế tích, ánh mắt không có chút cảm xúc nào tập trung về phía Lâm Phàm.

Lý Huy muốn tiến lên trước hỏi thăm, lại bị Lâm Phàm ngăn cản.

"Hắn chính là gia hỏa mà chúng ta muốn tìm."

"Hắn?"

Lý Huy hơi kinh ngạc, giống như không thể tin được.

"Ừm, hắn rất mạnh, toàn thân tản ra một luồng khí thế kinh khủng." Lâm Phàm nói.

Hắn có cảm giác rất mạnh với hơi thở, đối phương có lợi hại hay không, có thể cảm nhận rõ ràng.

Nam tử cử động, hắn ta nhẹ nhàng từ trên phế tích nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng, mỗi một bước nhìn có vẻ đi rất chậm, nhưng lại khiến Lý Huy cảm thấy có một luồng áp bách cực mạnh, giống như có một con dã thú hung mãnh đến gần.

Lý Huy nghe thấy lời này, suýt chút nữa nổ tung.

Móa!

"Giữa ban ngày ban mặt, ngươi không mặc quần áo che chắn một chút à?" Lâm Phàm rất không tán thành phẩm vị quần áo của gia hỏa trước mắt, không mặc quần áo cũng được, nhưng ít nhất cũng phải mặc một cái quần cộc chứ. Nam tử không nói gì, thậm chí còn không nhìn về phía Lâm Phàm, mà nhìn về phía Lý Huy, giống như nhìn hấy một con mồi ngon miệng nào đó, liếm môi, lộ ra vẻ tham lam.

Đây là lời nói ngang ngược đến mức nào.

"Ừm, là một luồng áp lực rất mạnh."

Nghĩ đến đây, hắn tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Trong lúc bất chợt, một giọt mồ hôi chậm rãi lăn từ trên trán Lý Huy xuống.

Vậy mà bảo hắn ta móc trái tim mình ra.

Lý Huy gật đầu, hắn ta thừa nhận lúc trước quả thật đã nhìn lầm, nghĩ đên vừa rồi mình còn định đến gần giao lưu, một khi đến gần, sợ là phải chết.

"Có phải cảm nhận được áp lực hay không?" Lâm Phàm hỏi.

Thật đáng chết mà.

Một quả cầu lửa nhanh chóng lao về phía đối phương.

"Ngươi... Mùi vị năng lực của ngươi nhất định rất ngon." Nam tử chậm rãi ngẩng đầu chỉ vào Lý Huy,"Móc trái tim ngươi ra cho ta."

Nam tử nhìn thấy quả cầu lửa, cũng ném một quả cầu lửa ra, chỉ là màu sắc của hai quả cầu lửa khác nhau.

"Hắn đang coi trọng năng lực của ngươi." Lâm Phàm nói, chỉ là có chút khó chịu về hành vi này, đó chính là hắn không bị để ý đến, năng lực của mình rõ ràng rất mạnh đó, thế nhưng gia hỏa này không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Vung tay lên.

Ánh mắt nam tử từ trên người Lý Huy chuyển đến Lâm Phàm.

Ngay sau đó, có tiếng trầm muộn trong không gian xung quanh vang lên, không gian có chút chấn động, giống như có thứ gì đó nổ tung trong không gian.

Lâm Phàm cười, lại có chút vui sướng, thật giống như lực chú ý lúc trước đã bị cướp đi, bây giờ bản thân mình đã cướp về lại.

Lửa va chạm vào nhau.

Con đường này nếu như thông suốt, có thể nói là tương lai không có ai có thể nào so sánh được với hắn ta.

Thì ra là thế, đối phương đã lấy được năng lực hệ hỏa trên người Giác Tỉnh giả khác, cho nên không để ý đến năng lực của hắn nữa.

"Ừm, vừa rồi không nhìn ta chằm chằm là vì hắn đã có năng lực của ta, mà năng lực của ngươi, hắn không có, nhưng khi ta ra tay, hắn phát hiện năng lực của ta mạnh hơn hắn, cho nên muốn ăn trái tim của ta trước." Lâm Phàm nói.

Lý Huy bị nam tử nhìn chằm chằm rất khó chịu, khi loại cảm giác này tiêu tán, hắn ta phát hiện nam tử không mặc quần cộc này lại nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

"Ánh mắt của hắn hình như đã khóa chặt ngươi."

Quả cầu lửa của Lâm Phàm nhanh chóng cắn nuốt hết quả cầu lửa của đối phương, khi tình huống như vậy xảy ra, sắc mặt nam tử khẽ biến, đưa tay vạch một cái trong hư không, hư không xuất hiện một vết rách, cắn nuốt hết quả cầu lửa.

Nhưng mà, đối phương biểu hiện vui sướng như vậy.

Chắc là... hắn ta có thể lại cướp đoạt năng lực giống như trước, từ đó cường độ năng lực từ thấp sẽ tăng cường lên cao, nếu như thật sự như vậy, thế thì gia hỏa này được gọi là quái vật cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ cần cướp đoạt, không cần tu luyện.

XOát!

"Cuối cùng cũng xem ta là con mồi rồi."

Ánh mắt này so với lúc nhìn thấy Lý Huy còn hưng phấn hơn.

Trong ánh mắt lạnh như băng lộ ra sự vui thích.

"Quái vật này."

Lý Huy không biết nên nói cái gì.

Ngay khi bọn hắn đang nói chuyện với nhau.

Nam tử lập tức biến mất tại chỗ, hóa thành mộ tia sáng vọt về phía Lâm Phàm, tốc độ cực nhanh, đã vượt xa vận tốc âm thanh, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, đinh tai nhức óc.

Ầm!

Hai quyền va chạm.

Một luồng khí lưu kinh khủng lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, tựa như từng lưỡi đao, phóng ra bốn phương tám hướng, ngay cả Lý Huy đã sớm lui ra xa cũng phải nâng tay lên ngăn cản trước người.

"Lực bộc phát thật khủng khiếp."

TRong lòng Lý Huy kinh hãi, nếu như hắn ta đối chiến với nam tử, chỉ sợ mới cú va chạm này đã bị đánh bay, hoàn toàn không có bất cứ năng lực chống lại.

Hả?

TRên vẻ mặt lạnh nhạt của nam tử lộ ra vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt không một gợn sóng hiện lên tia dao động.

Rõ ràng là hắn ta đã đi quá thuận lợi.

Cảm thấy mình là vô địch thế gian, con mồi bị hắn ta coi trọng, chỉ là thịt cá nằm trên thớt, muốn chạy thì không thể chạy thoát.

"KHông quen sao?"

Lâm Phàm mỉm cười, khí huyết bộc phát, cánh tay đột nhiên dùng sức, một luồng lực lượng dời sông lấp biển kinh khủng hoàn toàn từ trong cơ thể bạo phát ra, ầm một tiếng, nam tử không thể chống lại được, thân thể bay ngược ra ngoài, trực tiếp đập mạnh vào trong đống phế tích.

Kẻ trước mắt này quả thật rất mạnh.

Nhưng nếu như chỉ như vậy, theo Lâm Phàm, vẫn còn chưa được.

Ầm!

Nam tử giãy giụa đứng lên, trôi nổi bồng bềnh trong hư không, hô hấp nặng nề cho thấy đối phương bây giờ rất tức giận, ngay sau đó, chỉ thấy hai mắt đối phương đột phiên phát ra ánh sáng chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận