Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 154 - Ấm ức, không cam lòng, khó chịu, hỏng bét, bất đắc dĩ. (5)

Lê Bạch nhịn đau, chậm rãi đứng dậy, mê mang nhìn Lâm Phàm, thua mà cũng có chút không hiểu nổi, rõ ràng đang rất tốt, sao lại đột nhiên biến thành thế này.

"Lão CHu."

"Đến đây."

"Đi lấy xác hai con dị thú đến đây, người ta chú ý như vậy, chúng ta cũng không thể để mất đi cấp bậc lễ nghĩa được, đưa hai con xem như tiền thuốc men."

"ĐƯợc rồi."

Chu Thế Thừa cười, đi lấy xác dị thú.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Lê Bạch vô cùng phức tạp, thậm chí còn muốn nôn ra máu. , vốn là chuyện hắn ta nên làm, lại bị đối phương làm mất, thật sự muốn nôn ra máu.

Lâm Phàm cầm quần áo ném qua.

Hắn ta còn muốn chạy, muốn chạy trốn, muốn rời khỏi nơi đau lòng này.

Dù sao thì chính là loại cảm giác này.

Ném mạnh cho Lâm Phàm.

Hắn ta không biết vì sao lại như thế này.

Ấm ức, không cam lòng, khó chịu, hỏng bét, bất đắc dĩ.

Hắn ta giống như đã dùng hết sức lực toàn thân, nhấc chân lên, xoay người, muốn rời đi.

"Nếu như không phải cuộc chiến sinh tử, ngươi hãy mặc quần áo vào đi, có lẽ chúng ta còn có thể kết giao bằng hữu."

Có lẽ, khi làm màu ra ngoài, bản thân cảm thấy rất rất sảng khoái, nhưng vẫn còn chưa đến lúc sảng khoái nhất, đã bị người ta không chút nương tay đánh hiện nguyên hình, mặt bị vả đùng đùng đùng.

Đủ loại cảm xúc trộn lẫn trong ánh mắt.

Lê Bạch cầm quần áo.

Chỉ là hai chân của hắn ta giống như bị rót chì, không thể động đậy.

Lê Bạch dừng chân, xoay người, yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, không nói gì nhiều, đến chỗ xác hai con dị thú, khom người, xách lên.

Lê Bạch mặc quần áo tử tế, đần độn đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Cảm ơn."

Từng ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm kia khiến Lê Bạch không được tự nhiên.

"Này, chờ một chút... , cầm xác hai con dị thú này mang về đi." Lâm Phàm nói.

Chu Thế Thừa cau mày nói,"Nói thật, bây giờ ta suy nghĩ kỹ cách nói chuyện của hắn ta một chút, chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy đầu óc của hắn hình như không được tốt lắm."

Chu Thế Thừa nhìn Lâm Phàm,"Ngươi đánh hắn như vậy thật là mất mặt, hắn còn có thể làm bằng hữu với ngươi sao?"

Cẩn thận suy nghĩ một chút, có vẻ thật sự là đầu óc không tốt lắm.

Chu Thế Thừa đến bên cạnh Lâm Phàm, nhìn bóng lưng người kia rời đi vô cùng khốn đốn.

ĐỐi với chuyện này, Lâm Phàm thản nhiên tiếp nhận.

Quay người rời đi, tăng tốc, chạy.

Tận thế không phải là chém chém giết giết.

Hắn đã nương tay với Lê Bạch.

Độ sùng bái tăng lên, thường thường cũng là vì góp nhặt từ từ lại.

Lâm Phàm nói,"Lão Chu, con người gia hỏa này vẫn được."

Được rồi.

Đi cũng đã đi rồi, đánh cũng đã đánh, nói xấu sau lưng người ta như vậy không tốt lắm.

Những người sống sót xung quanh vui mừng hoan hô.

"Không đánh không quen biết, tòm lại cũng sẽ có một ngày này." Lâm Phàm cười nói.

Lâm Phàm: ... ?

"Thành thật đầu óc không tốt?"

Lâm Phàm vỗ vai hắn ta, bất đắc dĩ nói,"Lão Chu, người ta như vậy không phải gọi là đầu óc không tốt lắm, phải nói là người ta thành thật."

Càng nhiều hơn chính là đạo lý đối nhân xử thế. ...

Tại một nơi hoang dã, một cái xe Pickup đang nhanh chóng chạy đi.

"Cảm ơn."

Dương Phi cũng không đến tường rào Hoài Phổ, nửa đường gặp được mấy người sống sót có vẻ không tệ lắm, trải qua thời gian ở chung ngắn ngủi, hắn ta cảm thấy mấy người sống sót này rất dễ lừa.

Ví dụ như người băng bó vết thương cho hắn ta, là một vị muội muội.

Bộ dạng vô cùng thanh tú, đúng loại hình hắn ta ưa thích.

Nếu là trước kia, hắn ta tuyệt đối sẽ chủ động tỏ tình, nếu như đối phương không đồng ý, vậy thì trực tiếp dùng sức mạnh, không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, phương châm chính là chủ động xuất kích.

Nam nhân phải chủ động, chủ động mới có thể thành công.

"Không cần cảm ơn."

Nữ tử thanh tú mỉm cười.

Lái xe là một nam tử đeo kính mắt, tuổi còn trẻ, luôn luôn mỉm cười,"Tường rào của ngươi như thế nào, bị dị thú triều tiến công có chống đỡ được không?"

Sau khi nói xong lời này, nam tử đeo kính mắt một tay vịn tay lái, ngón giữa tay kia đẩy mắt kính.

Người thích đẩy mắt kính kiểu này không phải biến thái thì chính là tên điên.

Dương Phi nói: "Chống đỡ thì chống đỡ được, nhưng mà người quản lý của chúng ta chết thảm, sau đó phát sinh chuyện tranh đoạt quyền nắm giữ tường rào, ta không muốn tham gia, cho nên chạy ra ngoài."

Nam tử ngồi ở chỗ phụ lái nói,"Mẹ nó ta ghét nhất là loại tranh quyền, cần gì phải như vậy, bên ngoài dị thú nhìn chằm chằm, không những không đoàn kết với nhau, còn tranh đoạt với nhau, đúng là ngu xuẩn."

"Ai, ai nói không phải chứ, cái tay này của ta chính là bị bọn hắn chém đứt, may mắn mạng lớn, chạy ra ngoài, còn gặp được các ngươi, đúng là may mắn của ta." Dương Phi rất giỏi quản lý vẻ mặt, thần sắc buồn bã, nói giống y như thật.

Gã đeo kính nói,"Không cần phải nói cái gì mà may mắn hay không may mắn, gặp được chính là duyên phận."

"Đúng, chính là duyên phận." Dương Phi vô cùng tán thành gật đầu.

Cũng không lâu lắm.

Tuyến đường xe chạy khiến Dương Phi cảm thấy khó hiểu.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Dương Phi nhìn cột mốc đường bên ngoài, rõ là là Thuật Dương, cái này khiến hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn nghĩ, đầu óc đám gia hỏa này có phải có vấn đề hay không, chỗ nào không đi, thế mà cứ muốn vào trong thành thị, đây không phải là đầu óc có hố sao?

Gã đeo kính nói."Trong nội thành, chỗ nguy hiểm nhất, thường là nơi an toàn nhất, ngươi sẽ không nghĩ rằng tường rào mới là nơi an toàn nhất chứ, nếu như ngươi nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai rồi, kiến trúc trong thành thị rậm rạp, là công cụ ngăn cản tự nhiên tốt nhất, đồng thời có vài kiến trúc có hầm ngầm dưới đất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận