Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 201 - Mẹ nó xe này chính là của ta. (5)

Số lượng người sống sót bình thường trong tiểu đội Cơ Thạch không ít.

Cho nên vì tăng thực lực của cả đội ngũ.

Dị thú hồng huyết cần giết, dị thú cấp một cũng cần giết. Ngay cả dị thú cấp ba, khi có được cơ hội cũng cần phải ra tay.

Các đội viên đều rất kích động.

Bọn hắn biết mỗi khi hành động, là đại biểu bọn hắn đang tiến thêm một bước trên con đường mạnh lên, đương nhiên, có lúc hy sinh là không thể nào tránh được, nhưng vì có thể sống sót thật tốt trong tận thế.

Đáng để mạo hiểm.

Ngô Đình suy nghĩ một chút rồi nói,"Hồng tỷ, ngươi cảm thấy chúng ta có thể kéo Lê Bạch gia nhập đội ngũ của chúng ta hay không, hắn giải tán đội Bạo Long, bây giờ chỉ còn một thân một mình, nếu có sự gia nhập của hắn, ta nghĩ hành động của chúng ta sẽ càng an toàn hơn."

Lương Hồng nói,"Gia hỏa này chính là tên cẩu độc thân, hắn giải tán đội Bạo Long là chuyện cầu còn không được, hơn nữa hắn săn giết đều là dị thú cấp ba, khác với chúng ta."

Nghĩ đến đây, Lương Hồng có chút buồn cười, nhớ lại Ngô Đình là người cẩn thận như thế nào, luôn luôn nói trong tận thế không thể tùy tiện tin tưởng một người, ai có thể ngờ được, chỉ mới gặp mặt mấy lần, đã hoàn toàn chìm đắm rồi.

Đối mặt với tình huống này, thành viên khác đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đang yên đang lành sao lại nghĩ đến chuyện rời khỏi tường rào Diêm Hải thế, nói như thế nào thì tường rào Diêm Hải cũng là tường rào cỡ trung, cường giả khá nhiều, về phương diện chống cự dị thú có năng lực rất mạnh.

Từ khi quen biết với Lâm Phàm.

"Các ngươi nói xem, hay là tiểu đội Cơ Thạch chúng ta chuyển đến tường rào Miếu Loan đi, các ngươi cảm thấy thế nào, Ngô ĐÌnh, ngươi cảm thấy thế nào?" Lương Hồng hỏi.

Ngô Đình nói,"Hồng tỷ, vậy thì chúng ta có nên đến tường rào Miếu Loan tìm Lâm ca hay không, ta cảm thấy hợp tác với hắn, cùng nhau săn giết dị thú, nhất định rất an toàn."

Thật đau lòng.

Ngô ĐÌnh ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý.

Ngược lại là Ngô ĐÌnh rất nghiêm túc suy xét, sau đó chậm rãi nói,"Hồng tỷ, ta cảm thấy ý nghĩ như vậy cũng là một lựa chọn sáng suốt."

Lương Hồng nhìn Ngô Đình, tiểu tử này có tâm tư làm phản mà, không cần sờ cũng biết, cái ót làm phản của tiểu tử này tuyệt đối vừa lớn, vừa dày vừa rộng.

Đối mặt với dị thú cấp ba, chỉ có Hồng tỷ mới có thể giúp một tay, còn thực lực của bọn hắn rất khó giúp ích được gì, nhiều nhất chỉ có thể đối phó với một ít dị thú cấp một, cấp hai mà thôi, đồng thời trong đó cũng sẽ có nguy hiểm, rất dễ xuất hiện thương vong lớn.

Nghĩ đến đây, Lương Hồng quyết định trêu chọc Ngô ĐÌnh môt chút.

Ngô ĐÌnh nói,"Hồng tỷ, đầu tiên là chúng ta tương đối quen thuộc với Lâm ca, biết cách làm người của hắn, ở trong tận thế có thể gặp được người đáng tin cậy không phải chuyện dễ dàng, còn nữa, tường rào Miếu Loan có thể đứng vững trong trận dị thú triều kia, cũng đủ để chứng minh về năng lực chống lại dị thú, tường rào Miếu Loan cũng không kém, gián tiếp nói rõ, tính phối hợp của bọn hắn rất cao."

Số lần Ngô Đình nhắc đến Lâm Phàm rất nhiều.

"Ừm, nói tiếp đi." Lương Hồng nói.

Xem đi, Lương Hồng biết ngay là Ngô Đình đã bị mê hoặc quên lối về rồi.

"Ồ... Sao lại sáng suốt?" Lương Hồng hỏi ngược lại.

Phân tích rất đúng.

Lương Hồng ngẫm nghĩ cẩn thận.

Người có thể khiến Ngô Đình tin tưởng cũng không nhiều.

Ngô ĐÌnh càng nói càng hăng,"Mà mấu chốt chính là, tường rào Diêm Hải chúng ta nhìn là tường rào cỡ trung, thật ra tai hại rất lớn, bởi vì nơi này của chúng ta không có người quản lý, không thể thống nhất, người lãnh đạo có thể khiến mọi người tin phục, trước đó thì không có chuyện gì, nhưng nếu như gặp phải chuyện quan trọng, vậy thì cái khuyết điểm này sẽ hiện ra rõ ràng."

Nếu như hắn ta là đội trưởng của tiểu đội Cơ Thạch, hắn ta nhất định sẽ dẫn theo các đội viên đến tường rào Miếu Loan, chứ không phải ở lại trong tường rào Diêm Hải này, minh tranh ám đấu ở nơi này quá kịch liệt.

Đội viên khác cũng nghe cẩn thận, suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý.

Ngô ĐÌnh xua tay, tỏ vẻ không cần phải phát vô tuyến điện.

Lương Hồng im lặng một lát, nói,"Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhưng mà ngươi nói muốn hợp tác với tường rào Miếu Loan săn giết dị thú, ngươi có thể phát vô tuyến điện hỏi thăm một chút, nếu như đồng ý, vậy thì cùng nhau hành động đi."

Cho dù tiểu đội Cơ Thạch bọn hắn đã cố gắng tránh đi, nhưng có lúc, vẫn sẽ bị cuốn vào.

"Cứ nói đến lần dị thú triều trước đi, từng đội ngũ phân tán đối mặt với dị thú, tổn thất nặng nề, sau khi dị thú xông vào trong tường rào, tất cả mọi người tán loạn, người chạy thì chạy, trốn thì trốn, cho nên ta cảm thấy nếu như nhất định phải so sánh, ta cho rằng tường rào Miếu Loan càng thích hợp cho chúng ta gia nhập hơn."

Hồng tỷ là một.

Lâm Phàm đương nhiên cũng được tính trong đó.

Đây đều là những thứ mà hắn ta đã nghĩ sâu tính kỹ mới ra được.

Cảm thấy lời tên tiểu tử này nói cũng có lý.

"Con người La Minh này đã ghi thù với Lê Bạch, ta tin tưởng chắc chắn rằng, sau khi hắn được đưa đến tường rào Kim Lăng, một khi đắc thế nhất định sẽ quay về báo thù, cho nên nếu như chúng ta đi tường rào Miếu Loan, cũng có thể tránh đi được phong ba đang nổi lên trong tường rào này."

"Ừm, nhớ kỹ."

"Hồng tỷ, ngươi còn nhớ La Minh chứ."

Lương Hồng kinh ngạc, không biết Ngô Đình xua tay là có ý gì.

"Hồng tỷ, ta cảm thấy vẫn là ta tự mình đi một chuyến thì tốt hơn, dù sao cũng không xa, ta đi một chút rồi về." Nói xong, Ngô Đình cũng không đợi Hồng tỷ nói gì thêm, đã vội vã chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận