Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 275 - Cuộc chiến tranh đoạt mảnh vỡ. (2)

Gai nhọn trên lưng dị thú cấp năm giống như mũi tên, phóng thẳng lên không, gai nhọn to dài trực tiếp đâm xuyên qua máy bay trực thăng, khiến máy bay trực thăng trên không trung lung lay sắp đổ, lao xuống mặt đất.

"Đáng chết, đáng chết..."

Trong máy bay rơi xuống có Giác Tỉnh giả.

Gặp phải tình huống này, bọn hắn không chút do dự trực tiếp nhảy ra ngoài, tuy rằng tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng khi máy bay nổ, nhưng dị thú phía dưới thì đang nhìn chằm chằm chờ đợi.

Chỉ vừa rơi xuống mặt đất, những dị thú xung quanh lập tức vọt đến.

Hắn ta giết chết một ít dị thú bên trong vòng lửa.

Dị thú bên ngoài vòng lửa e ngại lửa cháy, không thể nào đến gần, ngược lại khiến hắn ta có chút cảm giác an toàn, đột nhiên nhìn thấy mảnh vỡ khảm nạm trên tảng đá, trên tảng đá có lít nha lít nhít quang văn màu xanh đậm, thông qua tảng đá lan tràn ra mặt đất, khuếch tán ra bốn phương tám hường.

Vẻ mặt hắn ta vô cùng vui mừng.

Có hai vị Giác Tỉnh giả lưng dựa vào nhau đánh lui dị thú vọt đến, lớn tiếng hô hào với máy bay trực thăng ở trên, hy vọng các đồng bọn có thể cứu hắn.

Dị thú cấp năm có thể bắn ra gai nhọn, đã sớm nhắm chuẩn máy bay trực thăng khác.

Vị Giác Tỉnh giả này bị dị thú cấp năm cắn, một con dị thú cấp năm khác cũng cắn xé, trong tiếng kêu thảm thiết của hắn ta, thân thể bị kéo ra hai bên, máu thịt văng đầy đất.

"Không thể hạ thấp được nữa, nếu không với sức bật của dị thú, sẽ cắn xé chúng ta mất."

"A..."

Ầm ầm!

Mảnh vỡ nằm trong gang tấc.

Lần này không phải một cây gai nhọn bắn ra.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ngay khi hắn ta đến gần, vài con dị thú cao cấp không quan tâm đến lửa lớn nhảy vọt vào.

Người điều khiển máy bay trực thăng ở trên bầu trời điều chỉnh độ cao bay, không ngừng hạ thấp, nhưng khi hạ thấp, độ nguy hiểm cũng cao hơn.

"Đi, đi mau."

"Mau thả dây thừng xuống."

Còn một chiếc máy bay trực thăng, người điều khiển nhìn thấy tình hình này, hoàn toàn sợ hãi.

Mà là mấy chục cái gai nhọn

Ba máy bay trực thăng còn sót lại có hai cái bị đánh trúng, trực tiếp rơi xuống từ trên không, bùng một tiếng, nổ tung khi rơi xuống đất, cánh quạt quay tròn quét ngang một mảnh dị thú, chỉ là đối với số lượng dị thú ở xung quanh mà nói, một chút tổn thất này chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Toàn bộ hành trình Lâm Phàm đều nhìn thấy tình hình ở đằng xa.

"A, ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm."

Dị thú quả thật chỉ ở dưới mặt đất.

Nhìn đám đồng bạn không đường lùi ở dưới mặt đất, bọn hắn cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị dị thú xé nát, hoàn toàn chết đi trong hoàn cảnh tuyệt vọng.

Những đội ngũ khác đến chỗ này, nhìn thấy bốn chiếc máy bay trực thăng bị hủy chỉ còn một chiếc phải chạy trốn.

Bọn hắn không ngờ lại có dị thú công kích tầm xa.

Lâm Phàm không biết tiếp theo đám gia hỏa kia sẽ làm như thế nào.

Có cảm giác không có chỗ xuống tay.

TRong lòng bọn họ đột nhiên run lên.

Có Giác Tỉnh giả cấp năm bộc phát năng lực kinh khủng, không ngừng săn giết dị thú xung quanh, tuy rằng xác dị thú càng ngày càng nhiều, nhưng số lượng dị thú vọt đến cũng nhiều vô số kể.

Nhưng dị thú dưới mặt đất cũng có thủ đoạn đối phó với những thứ phi hành trong không trung.

"Thật đáng sợ."

Giờ phút này đối mặt với tình huống như thế, từ đầu đến cuối Lâm Phàm đều không nghĩ ra được cách nào có thể lấy được mảnh vỡ, đám dị thú này thật sự đáng sợ.

Vị Giác Tỉnh giả cấp năm này hoàn toàn tuyệt vọng, hắn ta nghĩ với thực lựcc ủa mình, ở trong tận thế, cũng là cao thủ hạng nhất, thế nhưng ai ngờ lại chết oan ức như vậy.

Xem ra ý nghĩ này là sai lầm.

Mãi cho đến nay, hắn đều cảm thấy nếu như nhân loại vẫn luôn chiếm lấy không trung thì nhất định có thể gây ra đả kích mang tính hủy diệt cho dị thú bên dưới mặt đất.

Tận mắt nhìn thấy đội ngũ có hỏa lực vô cùng hung mãnh bị tiêu diệt, chỉ còn một chiếc máy bay trực thăng nhanh chóng chạy trốn.

Điều duy nhất hắn có thể làm chính là nhìn.

Chờ đợi thời cơ đến.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần dần tối xuống.

Từ khi đội ngũ đầu tiên hành động thất bại, thì không có đội ngũ khác hành động.

Quả nhiên, vì sao Vương Trung đã biết chuyện này từ lâu, nhưng đến bây giờ mảnh vỡ còn không bị cướp đi, nguyên nhân chính là khó có thể ra tay, đội ngũ có thể đến đây tương đối hiểu rõ thực lực của bản thân, có thể không cần quang minh chính đại chiếm trước, ai ai cũng đều biết rõ ràng.

Ban đêm.

"Ai." Lâm Phàm nghe tiếng bước chân, mở miêng hỏi.

Một nam tử bước ra,"Chào ngươi, ta đến đây không có ác ý, chúng ta đến từ tường rào Minh Quang, tình hình trước mắt ngươi thấy rồi đấy, muốn dựa vào một đội ngũ không thể nào lấy được mảnh vỡ, cho nên ta muốn mời ngươi gia nhập đội ngũ chúng ta."

Sau khi nói xong, hắn ta mới phát hiện xung quanh không có người khác.

Vậy có nghĩa là...

Đối phương chỉ có một người?

"Thật có lỗi, không có hứng thú." Lâm Phàm quả quyết từ chối.

Nam tử nhìn Lâm Phàm, không nhiều lời, yên lặng rời đi.

Lâm Phàm vẫn nhìn về phương xa, hắn rất tự tin về năng lực của mình, nhưng loại tự tin này thường không thể nào thể hiện quá rõ ràng, cho dù thực lực của hắn rất mạnh.

Thế nhưng đối mặt với đám dị thú đông đảo này, hắn cũng không dám đảm bảo, có thể xuất hiện dị thủ khiến hắn bó tay chịu trói hay không.

Ví dụ như con dị thú thức tỉnh cấp năm kia.

Cho nên hắn quyết định tiếp tục chờ đợi.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trời đã sáng.

Hắn nhìn thấy nam tử đến mời hắn tối hôm qua đang ở bên trong một đội ngũ, trong đội ngũ này số lượng người không ít, đếm lại một chút có gần trăm người, rất rõ ràng, tối hôm qua hắn ta đã mời được những người khác tham gia đội ngũ hiệu quả.

Cuối cùng vẫn có rất nhiều người nghĩ đến chuyện mạo hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận