Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 161 - Tư thế lăn xuống xe điên cuồng của ngươi như vậy, cả đời này ta cũng không học được.

A Thái mỉm cười, chỉ là trong ánh mắt có chút dao động.

Liệp Sát giả cấp ba?

Hắn ta ghi nhớ tin tức này ở trong lòng.

Có A Thái dẫn đầu, bên trong tường rào Hoài Phổ hỗn loạn, nhưng không có người nào cố ý đến tìm phiền phức, Lâm Phàm nhìn rõ mọi thứ xung quanh, ghi nhớ trong lòng, cuối cùng đưa ra được kết luận.

Người sống sót sinh sống trong tường rào Hoài Phổ rất hung tàn, rất ngang ngược.

Cho dù còn chưa giao lưu, nhưng chỉ dựa vào ánh mắt là có thể nhìn ra được.

Đây là hỗn loạn trong thời gian dài gây ra.

"Người quản lý của tường rào này là ai?"

"KHông có." A Thái lắc đầu nói.

Đi về phía trước.

"Ồ."

Vô ý trò chuyện với nhau mà biết được nội tình, mới không khiến người khác chú ý.

Xem xét ra chính là tiểu râu ria, không đáng nhắc đến.

"KHông có gì, chỉ là cái địa đồ này có chút thú vị." Lâm Phàm cầm lấy một tấm bản đồ bày trên cửa hàng, địa đồ được in ra, không những có giới thiệu về thành thị khác, mà còn lấy Hoài Phổ làm trung tâm, khuếch tán địa đồ ra bốn phương tám hướng, nhất là phía trên có đánh dấu, thu hút sự chú ý của hắn.

Lâm Phàm tìm hiểu tình hình, đầu tiên phải thăm dò rõ ràng, mới có thể nghĩ ra phương án hành động tiếp theo, đợt thứ nhất là mấy tên bị hắn giết chết kia, trong đó có Giác Tỉnh Giả, nhân vật như vậy ở tường rào Hoài Phổ khẳng định là nhân vật quan trọng, có thể là một thành viên trong cao tầng quản lý.

Khi Lâm Phàm đi ngang qua một cửa hàng cũ nát, đột nhiên dừng lại.

A Thái nói,"Lâm ca, người quản lý chỗ chúng ta tên là Quý Xương Bảo."

Còn về đợt thứ hai chính là bốn người hắn chơi chết kia.

Lâm Phàm không truy hỏi ngọn nguồn, biểu hiện quá rõ ràng, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy hắn có vấn đề, đối với chuyện này, hắn nhất định phải cố gằng khiêm tốn, tỏ vẻ bất biến tùy ý hỏi thăm.

A Thái liếc mắt qua nhìn nói,"A, hóa ra là cái này à, đây là để cho người mới tới đây xem, để phòng bọn hắn không biết mà đi vào khu vực hoạt động của dị thú cấp ba, gặp phải phiền phức, bây giờ bên cạnh dị thú cấp ba có một lượng lớn dị thú đi theo, nếu như bị vây ở trong đó, rất khó chạy thoát."

Lâm Phàm không biết, chưa từng nghe nói đến tên của đối phương,"Hắn là người quản lý ở nơi này, chưa từng nghĩ đến chuyện quản lý tình hình ở tường ngoài sao, ví dụ như lập ra ít quy củ, ổn định trật tự ở tường ngoài sao?"

Đây chính là thứ mà Lâm Phàm cần có.

"Lâm ca, sao vậy?" A Thái vội vàng hỏi thăm.

Những khu vực có dị thú cấp ba tồn tại.

Lâm Phàm cười, ngược lại thì không tranh luận gì, trực tiếp ném huyết tinh cho đối phương, cất kỹ địa đồ, dẫn theo A Thái tiến về phía trước.

Lâm Phàm kinh sợ trước giá cả của tường rào Hoài Phổ, công phu sư tử ngoạm, chào giá cực cao.

Lâm Phàm không đạt được tin tức mà hắn muốn ở tường rào Hoài Phổ, hỏi thăm có thể vào tường trong xem thử được không, nhận được câu trả lời phủ định, theo lời A Thái nói, tường trong là nơi quan trọng nhất của tường rào Hoài Phổ.

Chủ quán nhìn Lâm Phàm, lại nhìn A Thái, không hề nghĩ ngợi, nói thẳng,"Một viên huyết tinh cấp một."

"A Thái, thời điểm không còn sớm nữa, ta phải đi rồi." Trong người Lâm Phàm có địa đồ, đã sớm không chờ nổi nữa muốn đi chơi với dị thú một chút, tường rào Hoài Phổ chạy không thoát, nhưng dị thú thì có khả năng chạy trốn.

"Bán thế nào?" Lâm Phàm hỏi.

"Lâm ca, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, nhiều dị thú lắm, xông xáo khắp nơi như vậy, nếu như gặp phải đàn dị thú, vậy thì phiền to rồi." A Thái nói.

Lâm Phàm nói,"Không, đối với ta bốn biển là nhà, xông xáo khắp nơi, đi ngang qua tường rào Hoài Phổ nên vào xem thử, không định ở lại nơi này."

"A? Ngươi không định ở lại tường rào Hoài Phổ sao?" A Thái vô cùng kinh ngạc.

"Đắt vậy à?"

Mặc kệ là Giác Tỉnh Giả hay là Liệp Sát giả.

Khi không được người quản lý cho phép, không thể vào được.

Cái này theo Lâm Phàm nghĩ, trong này nhất định có bí mật.

"Thích thì mua, không thích thì thôi." Chủ quán nói.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Chủ quán lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, sau đó nhìn về phía bóng lưng Lâm Phàm, trong lòng yên lặng suy nghĩ, kiếm lời từ ai mà không phải là kiếm lời, dù sao cuối cùng cũng không phải là ngươi.

A Thái nhìn chằm chằm chủ quán.

"Không sao cả, về chuyện tránh né dị thú, ta vẫn có chút tâm đắc."

Đi đến đầu bậc thang đi vào tường ngoài.

Lâm Phàm ra hiệu đừng tiễn nữa, trực tiếp từ biệt với A Thái, mà A Thái nhìn thấy bóng lưng Lâm Phàm đi đến tường thành, giống như nghĩ đến gì đó, vội vàng quay người đi.

Lúc này, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại.

KHông nhìn thấy bóng dáng A Thái nữa.

"Chạy nhanh thật."

Lắc đầu, đi lên tường thành, tìm kiếm chiếc xe Pickup yêu dấu của mình, nhưng chẳng thấy đâu.

Mẹ nó, xe của ta đâu.

Rất nhanh, hắn đã biết xe mình đã bị ai ném đi.

Hắn ta không nghe thấy lúc mình đi, đã nói với hắn ta những gì sao?

Coi chừng kỹ xe của ta, nếu không thì... A, đúng rồi, ta vẫn chưa nói hậu quả khi không coi chừng tốt, cho nên đối phương không sợ hãi chút nào. Lúc này, đầu trọc mập mạp cũng nhìn thấy Lâm Phàm, nở nụ cười lạnh, gật gù đắc ý, cắn hạt dưa, giống như đang nghĩ xem nên đùa giỡn như thế nào.

"Xe của ta đâu?"

Lâm Phàm đi đến trước mặt đầu trọc mập mạp.

"Xe? Xe gì? Xe của ngươi liên quan gì đến ta?"

Đầu trọc mập mạp nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt ngạo mạn châm chọc, hắn ta chính là cố ý làm vậy, nếu như đối phương ở lại tường rào Hoài Phổ, hắn ta sẽ làm như vậy, chính là muốn để cho đối phương hiểu, sau này, đừng nhìn ta chỉ là người trông giữ giàn giáo lên xuống, nhưng là người mà ngươi không thể trêu chọc đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận