Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 524 - Ai dám tin chứ...

Nói xong, trước ánh mắt khiếp sợ của Lý Huy, trực tiếp vác xe lên bắt đầu chạy.

Giờ phút này, Lý Huy rất khiếp sợ.

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng vào lúc này, lại không biết nên nói gì mới được, chỉ có thể nhìn phong cảnh nhanh chóng trôi qua ở bên ngoài. ...

Lúc này.

Tại một nơi âm u nào đó.

Nam tử phát ra tiếng rống trầm thấp, điên cuồng gặm ăn thịt của dị thú trước mặt, những chỗ bị thiếu thốn lập tức mọc ra lại, chỉ là những bộ phận mới sinh trưởng này ra cũng không hoàn mỹ, ít nhất thì chênh lệch so với ban đầu rất nhiều.

"Đáng giận, đáng giận..."

Hai mắt hắn ta đỏ bừng.

Có thể vác xe trở về.

Có người hoan hô.

Tường rào Miếu Loan.

"Trở về, trở về rồi."

Chỉ là nghĩ đến thực lực của đối phương, thân thể lập tức run rẩy.

Bây giờ quay về rồi, vậy nhất định phải hô hòa một chút, thông báo cho mọi người biết, để mọi người an tâm.

Vô cùng tức giận.

Mỗi lần Lâm Phàm trở về đều sẽ có người hò hét.

Trong bóng tối, đôi mắt kia lóe lên hồng quang lạnh lẽo, nghĩ đến tổ chức Trùng Sinh, hắn ta muốn đến nơi đó, phải đến nơi đó. ...

Hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Phàm.

Trừ quản lý Lâm ra, còn có ai có thể làm ra chuyện nây.

Lâm Phàm dẫn theo Lý Huy đi vào bên trong, đồng thời mỉm cười gật đầu với đám người sống sót xung quanh.

Đám người sống sót đang chờ ở nơi tường thành đã được xây mới, nhìn thấy đằng xa có bụi mù cuốn lên, vẻ mặt bọn hắn bắt đầu từ khó hiểu, đến sau đó là bừng tỉnh đại ngộ, cái này cho thấy bọn hắn đã hiểu đây là hành động của quản lý Lâm.

"Thay đổi rất lớn."

Người kêu cảm thấy quản lý Lâm là nòng cốt của bọn hắn, mỗi khi quản lý Lâm không có ở tường rào, trong lòng bọn hắn cũng có chút hoảng, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Đừng thấy có ít người tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, thật ra khi quản lý Lâm ra ngoài, trong lòng đều hoảng hơn người khác.

Nghe thấy vậy.

"Đúng vậy, đều là công lao của tất cả mọi người, nếu như không phải bọn hắn tăng ca làm việc, thì không thể hoàn thành nhanh như vậy." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Trong phòng họp.

Đây là lần thứ hai hắn ta đến tường rào Miếu Loan.

Có người hỏi thăm lão Chu, dù sao lão Chu cũng rất thân thiết với Lâm Phàm, nhất định biết được chút gì đó, biết sớm rồi thì đợi lát nữa khi nghe được, cũng sẽ không thể hieenj quá kích động.

Lý Huy nhìn tình cảnh trước mắt,"Lần trước khi ta đến đây, tường thành này còn đang xây dựng, không ngờ bây giờ đã thành lập xong, còn cả những rau quả này, mới được trồng trọt không được bao lâu, không ngờ cũng đã sinh trưởng đến mức này rồi."

Từ sau khi Lâm Phàm tiếp nhận vị trí.

Lão Chu, Lục Sơn, đều là những người lão làng trong tường rào Miếu Loan.

"Ta biết cái quái gì, hắn cũng vừa trở về mà." Lão Chu bây giờ cũng đang chứa ngáy trong lòng, rất muốn biết là chuyện gì.

Phát hiện đã thay đổi rất nhiều.

Lâm Phàm gọi hết mọi người đến.

Chỉ cần là người có danh tiếng trong tường rào thì đều đến, bọn hắn chen vào bên trong lẳng lặng chờ đợi.

"Lão Chu, có chuyện gì vậy?"

Lý Huy nói,"Ta vừa thấy tường thành mới mà bọn họ xây dựng lên, ta cảm thấy chuyện này là cần thiết, ngươi ở tường rào Thủ Đô làm những chuyện kia, nói thật, không bao lâu nữa, tất cả những tường rào khác cũng sẽ biết, chỉ cần người sống sót muốn sống, tuyệt đối sẽ chạy đến chỗ này."

Cũng may tường rào Thủ Đô vẫn còn đặt ở đó, cho dù có một lượng lớn người sống sót đến, vậy thì cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể đến, trong khoảng thời gian đó, tường rào Miếu Loan có đủ thời gian để phát triển.

Ai có thể ngờ được, không những không sâu, còn bị hắn tát khô cạn luôn.

TRong lòng Lâm Phàm thở dài, sao hắn có thể nghĩ đến chuyện này chứ. Rõ ràng chỉ đến tường rào Thủ Đô do xét một chút xem vũng nước này có sâu hay không.

Tường rào Miếu Loan phát triển như thế nào đã rõ như ban ngày, tuyệt đối giống như đang ngồi tên lửa phóng thẳng lên trời, trước kia khi bọn hắn cần đến huyết tinh, thường sẽ tổ chức người ra ngoài săn giết dị thú.

Nhưng bây giờ, huyết tinh quá nhiều, nhiều đến mức sắp phủ bui rồi.

Chu Duyệt đến muộn, vừa mới vào cửa, một luồng hơi thở nam tính ập vào mặt, phần lớn người trong phòng đều là nam nhân, nữ nhân chỉ chiếm số ít.

Nàng vừa định tìm một chỗ để đứng, đột nhiên, ngẩng phắt đầu lên, nhìn vế phía nam nhân đứng bên cạnh Lâm Phàm, không dám tin xoa xoa mắt, hoài nghi mình bị hoa mắt mất rồi.

Xoa nhẹ một lần lại một lần.

Tuyệt đối không sai.

"Lý ca..." Chu Duyệt không nhịn được hô lên,"Ngươi, ngươi còn sống."

Lý Huy cười nói,"Ừm, còn sống, ngươi làm không tệ, không khiến ta thất vọng."

Khi vốn cho rằng người chắc hẳn đã chết lại bình an vô sự đứng ở trước mặt, loại đả kích này đối với Chu Duyệt là rất lớn.

"Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi." Chu Duyệt vui đến phát khóc.

Bọn người lão Chu nhìn về phía Chu Duyệt, rồi nhìn Lý Huy, lần trước bọn hắn chỉ gặp được Lý Huy một lần ở bên ngoài tường rào, lúc này mới nhớ ra, gia hỏa này không phải là gia hỏa đã đưa sổ cho Chu Duyệt, rồi bảo nàng đến tường rào Miếu Loan sao?

Nhớ rồi, thật sự nhớ ra rồi.

Ngay sau đó đầu bọn hắn đầy dấu chấm hỏi.

Tình hình như thế nào?

Cho dù đối phương còn sống, vậy thì nhất định cũng bị tường rào Thủ Đô nhìn chằm chằm, sao có thể yên lành xuất hiện ở đây?

CHắc là lúc trước, hắn ta trốn thoát được khỏi bên kia?

Có chút không hiểu lắm.

Lý Huy đưa tay ra hiểu Chu Duyệt có chuyện gì trò chuyện sau, bây giờ nghe quản lý Lâm nói chuyện đã.

Khụ khụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận