Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 390 - Máu của ngươi bốc hơi xì xì xì... (4)

"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, là ta quá sợ hãi." Trương Hải tự trách.

Ánh mắt Lý Đạt nghiêm túc nhìn hắn ta,"Trương Hải, việc đã đến nước này, ngươi nói cái gì cũng vô dụng, bây giờ chuyện duy nhất ngươi có thể làm là cùng chúng ta đối kháng đám gia hỏa của bộ lạc ăn thịt người này, tranh thủ cơ hội chạy thoát cho mọi người, chỉ có như vậy mới có thể đền bù cho chuyện ngươi đã làm."

"Ta biết, ta sẽ không sợ nữa." Trương Hải đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt, giống như dũng khí lại dâng lên.

Đám người nắm chặt vũ khí trong tay đứng trước mặt Lý Đạt, trong mắt mỗi người đều hiện lên sự kiên định và quyết tâm, bọn hắn biết lần này có thể sẽ chết, nhưng nếu không liều thì tuyệt đối sẽ chết.

Bộ lạc ăn thịt người sẽ ăn thịt người, cho dù bọn hắn bị treo máy trong lúc chống lại, cũng không muốn bị bắt nằm trên bàn cơm, trở thành món ăn của người khác.

Nghĩ đến máu thịt của mình bị người ta gặm ăn.

Bọn hắn lập tức cảm thấy muốn ói.

"Đi, ra ngoài thôi."

Phốc phốc!

"Mùi vị cực kỳ tốt, nhưng mà ta nghĩ mùi vị của các ngươi chắc hẳn lại còn ngon hơn."

Vung Lang Nha bổng lên đánh nát cửa sắt, lực lượng cường đại, đủ để chứng minh thực lực của người này tương đối đáng sợ.

Cúi đầu nhìn lồng ngực đổ máu, xoa xoa máu, mút vào trong miệng, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

Một nam tử cầm Lang Nha bổng, ở trần, nhe răng trợn mắt cười cười nhìn cửa lớn đã bị phong tỏa, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía camera, mỉm cười, lộ ra hai hàng răng đen kịt.

Hắn ta hy vọng có thể thông qua đàm phán, giúp mọi người còn sống rời đi.

Lý Đạt dẫn đầu xuất phát, đi ra bên ngoài.

Giọng nói của nam tử trầm thấp khàn khàn.

Nụ cười kia khiến người ta hoảng sợ, như là ma quỷ đang mỉm cười.

Bên ngoài nhà máy.

Nam tử nhổ mũi tên ra.

Phốc phốc!

KHi cửa sắt bị đánh nát, nhìn thấy tình hình bên trong, nam tử hơi sửng sốt, ngay sau đó, một mũi tên vút một tiếng xé gió lao đến, nam tử cũng không tránh né, mà để mặc mũi tên đâm vào lồng ngực, nhưng mà lực bắn mũi tên cũng không mạnh, chỉ có đầu mũi tên cắm vào trong da thịt.

Tiếng da thịt bị đâm xuyên vang lên.

Lý Đạt kiên trì bước ra,"Các ngươi muốn gì, chúng ta có thể cho ngươi, có thể thả chúng ta đi hay không."

"Ha ha..." Nam tử cười dữ tợn,"Thả các ngươi đi, chúng ta ăn cái gì chứ, hôm nay ai cũng không thể đi được, các ngươi chính là con mồi mà chúng ta cực cực khổ khổ tìm được."

"Bàn thúc..."

Nam tử rất hài lòng vỗ vỗ bả vai Trương Hải,"Hắn đã là một thành viên của bộ lạc ăn thịt người chúng ta, chỉ cần phản bội đồng bạn, ăn thịt của đồng bạn, là có thể gia nhập chúng ta, đương nhiên, trong các ngươi có ít người có thể gia nhập chúng ta, nhưng mà nhất định phải là Liệp Sát giả hoặc là Giác Tỉnh giả, nếu không cũng không có tư cách."

Xung quanh là gia hỏa của bộ lạc ăn thịt người, từng đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm bọn hắn, hoàn toàn xem bọn hắn là con mồi.

"Trương Hải, ngươi..." Lý Đạt không dám tin, rõ ràng không hề nghĩ đến hắn ta sẽ làm ra chuyên như vậy, mọi thứ lúc trước đều là ngụy trang.

Đám người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thấy một chiếc máy bay vận tải đang bay lượn trên không trung, lượn từng vòng, giống như đang tìm vị trí hạ xuống, bắt đầu ổn định phương hướng, từ từ hạ xuống.

Vẻ mặt Lý Đạt đau đớn, khiếp sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Hải lui về sau mấy bước, chủy thủ trong tay dính máu, vừa rồi chính là hắn ta cầm chủy thủ đâm sau lưng Lý Đạt.

Ngay khi bọn hắn suy nghĩ, máy bay vận tải đã vững vàng đáp xuống mặt đất, biến mất khỏi tầm mắt của bọn hắn.

Tại sao lại có máy bay vận tải xuất hiện ở đây.

Tất cả mọi người đều không biết tình hình thế nào.

Trương Hải rời khỏi đám người, đứng về phía bộ lạc ăn thịt người.

Mà vào ngay lúc này.

Trên bầu trời vang lên tiếng vù vù.

Trong nháy mắt đã thu hút sự chút ý của mọi người.

Trương Hải nói,"Bàn ca, ngươi đừng trách ta, ta chỉ muốn sống, các ngươi đều là Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả, chỉ cần các ngươi cũng ăn thịt người, là có thể gia nhập bộ lạc ăn thịt người, từ bỏ chống cự đi, xem bọn hắn như thức ăn mà sử dụng."

Trước kia, bọn người Lý Đạt đã vào thế tuyệt đối yếu, bây giờ lại càng yếu hơn.

Hận không thể vung lưỡi búa trong tay chém chết hắn ta.

Thiếu niên đỡ lấy Lý Đạt, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Trương Hải.

Nam tử cầm đầu bộ lạc ăn thịt người nhíu mày, máy bay vận tải xuất hiện có nghĩa là người đến không đơn giản, bọn hắn ăn thịt người, nhưng lại không ngốc.

"Trói hết bọn chúng ta kéo đi, nếu ai dám phản kháng thì lập tức giết."

Nam tử nghĩ đến chuyện kéo hết thức ăn đi, không muốn lãng phí thời gian.

Hắn ta cũng không biết người đến là ai.

Khi hắn ta đang nghĩ đến những chuyện này, sau lưng đã vang lên tiếng nói.

"Nhường một chút, đừng cản đường, đừng cản đường nữa."

Lâm Phàm đẩy đám người ra, tạo ra một con đường, chẳng quan tâm đám gia hỏa này là ai, dù sao thì hắn cũng biết chắc chắn không phải là người tốt, còn về chuyện vì sao không ra tay, đối với hắn mà nói, hoàn toàn không cần thiết, đợi lát nữa giao lưu xong ra tay cũng như nhau.

Vừa nhìn thấy Lý Đạt, ánh mắt hắn lập tức kinh hãi, liếc mắt đã thấy máu chảy ra bên eo, máu tươi ồ ạt chạy xuống đất.

Mà Lý Đạt nhìn thấy Lâm Phàm cũng kinh ngac.

Hắn ta đương nhiên nhớ đối phương là ai.

Chỉ là không ngờ đối phương lại quay về.

"Lý Đạt, tình hình của ngươi có chút không ổn rồi, máu chảy ra hình như không cầm lại được." Lâm Phàm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận