Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 249 - Nếu ta biết biện pháp của ngươi là như thế này, ta sẽ không đồng ý. (3)

"Cho chút gì ăn đi."

Các âm thanh khẩn cầu truyền đến.

Tại một nơi không quen thuộc này, hắn nghĩ đầu tiên cần phải xem xét tình hình một chút, cũng không có gì phải gấp gáp, trong tận thế, muốn nhét đầy bao tử là việc khó, không có ai lại để ý đến kiểu tóc bản thân như thế nào, cho nên tóc đỏ vẫn tương đối dễ tìm, điểm nhận biết rõ ràng, chỉ cần nhìn thấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Trong tường ngoài có khu đèn đỏ, một đám nữ tử đứng dựa vào cửa ra vào, ánh mắt trống rỗng và chờ đợi, nếu như có cơ hội xoay người, không có người nào tình nguyện làm chuyện mua bán da thịt như vậy.

Hắn nhìn thấy có vài nữ tử làn da bị thối rữa, trên người có mấy vết mụn nhọt như bệnh ngoài da.

Đây là bị bệnh.

Trong tận thế thuốc men thiếu thốn, một khi bị loại bệnh này thì rất khó chữa trị, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.

Nhưng vào lúc này.

Hoàng Thạch tiến lên, kích động nói,"Lâm ca, thật không ngờ có thể nhìn thấy ngươi ở đây, quá tốt rồi."

Dường như Lâm Phàm đã nhìn ra được suy nghĩ của Hoàng Thạch, mỉm cười, vỗ vai hắn ta rồi nói,"Không phải như ngươi nghĩ đây, tường rào Miếu Loan vẫn còn, đã chống được dị thú triều."

Lúc trước gặp được ở trong huyện Miếu Loan, Hoàng Thạch dẫn theo đội viên từ tường rào Diêm Hải chạy ra ngoài, nghĩ đến tường rào Liên Cảng để tránh né dị thú triều, về sau thì không còn tin tức, không ngờ hắn ta thật sự dẫn theo đội viên an toàn đến tường rào Liên Cảng.

Hắn ta biết Lâm ca là người của tường rào Miếu Loan, bây giờ Lâm ca xuất hiện ở đây, chẳng phải đang nói, tường rào Miếu Loan đã bị dị thú triểu công phá hay sao.

Nghe thấy có người gọi mình, trong lòng Lâm Phàm giật mình, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy đối phương, trong nháy mắt hắn đã nhớ ra đối phương là ai.

Đến tường rào Liên Cảng gặp được người mà mình đã từng cứu, theo Lâm Phàm thấy đó là một chuyện tốt, đợi lát nữa nghe ngóng một chút, chắc hẳn có thể thăm dò được tin tức hữu dụng.

Một giọng nói truyền đến.

Hoàng Thạch bị nhìn thấu ý nghĩ cười cười,"Lâm ca. đến chỗ ta ngồi một chút đi."

"Hoàng Thạch..."

"Lâm... Lâm ca?"

Trong lúc đó, dường như nghĩ đến chuyện gì đó.

Lúc trước tường rào Miếu Loan cũng như vậy.

Có được câu trả lời chính xác.

Tường trong là nơi cho Giác Tỉnh giả và Liệp Sát giả, bọn hắn gánh vác trách nhiệm bảo vệ tường rào, cho nên nhận được đãi ngộ mà đám người sống sót ở tường ngoài kia không thể nào tưởng tượng được.

"Được."

Có Hoàng Thạch dẫn đường đến tường trong, bố cục nơi này cũng giống với những tường rào khác.

Lúc đi vào, bên trong vẫn có người ở.

Đây chính là tâm lý sợ mạnh, nếu như Lâm Phàm rơi đài, vậy thì bọn hắn sẽ lập tức nhảy ra.

Chính là người ta ra tay cứu giúp.

Hắn không dám nói.

"Lâm ca, chào."

Muốn nói bây giờ người trong tường rào Miếu Loan đều là người tốt sao?

Ngồi quây quần trò chuyện với nhau.

Giữa người với người cần tôn trọng lẫn nhau.

Mọi người khách sáo như vậy, Lâm Phàm đương nhiên cũng tỏ ra khách sáo, phong cách hành sự của hắn chính là người ta nể mình, hắn đương nhiên cũng phải nể mặt họ.

Còn về vì sao không phát hiện ra, đó là vì thực lực của hắn rất mạnh, đồng thời cũng là người quản lý của tường rào Miếu Loan, cho nên ai có ý nghĩ gì đều sẽ chôn chặt ở trong lòng.

"Đã lâu không gặp." Lâm Phàm cười chào hỏi với bọn hắn.

Hoàng Thạch nói,"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chào Lâm ca."

"Lâm ca, chào."

Đi đến chỗ ở của Hoàng Thạch, đây là một gian ở bên ngoài, diện tích không tính là lớn, tính sơ bộ cũng chỉ bốn năm mươi mét vuông, ba phía vách tường kê rất nhiều giường chiếu.

Dù sao lúc trước khi bọn hắn gặp phải nguy hiểm trong huyện thành.

Các đội viên đang bận chuyện của mình nghe đội trưởng nói, quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Lâm Phàm, bọn hắn đang nghĩ đối phương là ai, nhưng đã nhanh chóng nhớ lại.

"Nhìn xem ai đến." Hoàng Thạch vỗ tay, ra hiệu đám người nhìn về phía này.

Hoàng Thạch nói đến tình hình sau khi hắn ta dẫn đội viên đến gia nhập tường rào Liên Cảng, bởi vì hắn ta là Giác Tỉnh giả cấp hai, đương nhiên có thể nhận được ưu đãi, nhưng mà phần lớn đội viên trong đội ngũ của hắn ta chỉ là người bình thường, còn dẫn theo trẻ nhỏ, đến mức hắn ta từ bỏ hoàn cảnh sống chất lượng tốt, mà chọn nơi này ở tường trong, chính là vì để cả đoàn người đều có thể được sinh sống ở tường trong.

"A, ta nhớ ra trong đội ngũ của ngươi có một vị Liệp Sát giả rất lợi hại, hắn đâu rồi?" Lâm Phàm nhìn quanh, không nhìn thấy.

Hoàng Thạch xua tay nói,"KHông nói đến nữa, người có chí riêng, hắn đã gia nhập vào đội ngũ khác rồi."

Loại tình huống này rất bình thường, mặc kệ tường rào nào cũng không phải là cơ quan từ thiện, cho dù Hoàng Thạch là Giác Tỉnh giả cấp hai thì sao chứ, người quản lý tường rào cũng không thể nào cung ứng mọi thứ cho đám người bình thường có cũng được không có cũng không sao trong đội ngũ.

Cho nên cứ như vậy, mỗi ngày trừ vật tư cố định của Hoàng Thạch ra, còn cần nghĩ cách ra ngoài săn giết dị thú, cung ứng sinh hoạt cần thiết của đội viên.

Mà vị đội viên đã rời đi kia, cũng bởi vì bất mãn với hành động này, cảm thấy chăm sóc đám người bình thường này chính là liên lụy bản thân, mỗi ngày thịt dị thú đều không đủ cho chính mình, cho nên rời đi mới là chính xác.

Lâm Phàm nhìn mọi người xung quanh, không nói gì thêm.

Nhưng từ điểm đó có thể thấy được, con người Hoàng Thạch không tệ, đổi thành bất cứ ai, hoàn toàn có thể đá người bình thường ra, loại hành vi này cũng không quá đáng.

Sẽ không có ai vô tư dâng hiến chăm sóc người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận