Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 252 - Nếu ta biết biện pháp của ngươi là như thế này, ta sẽ không đồng ý. (6)

Sắc mặt Lâm Phàm lập tức thay đổi, nghĩ rằng Hoàng Thạch đã bán mình rồi, nhưng rất nhanh, hắn đã ném cái ý nghĩ này đi, đồng thời gnhe thấy lời phía sau, hắn đã biết Hoàng Thạch không hề bán mình.

Nếu không trong tiếng phát thanh kia, đã chỉ mặt gọi tên luôn rồi.

Không suy nghĩ nhiều.

Thuận theo đám người mà đi.

Khi đến địa điểm.

Hắn nhìn thấy Hoàng Thạch và đội viên trong tiểu đội của hắn ta đều đã bị bắt.

Lúc này Hoàng Thạch đang quỳ trên mặt đất, tức giận mắng một nữ nhân mập mạp cực kỳ xấu xí đứng bên cạnh,"Mẹ nó, con lợn béo đáng chết, thế mà ngươi lại bán ta."

Trên vai Chung Hồng Yến vác Lang Nha bổng nói,"Ngu xuẩn, ngươi thật sự cho rằng bản thân ngươi đáng giá lắm sao, vì ngươi mà dụ dỗ Trần Thiên Minh ra ngoài, ngươi đúng là ngu đến cực hạn."

"Mẹ nó ai muốn giết ta, đứng ra cho ông."

Từ trước đến nay hắn luôn làm việc rất kín tiếng, từ trước tới giờ không rêu rao.

Bang!

Hắn không ngờ cách mà Hoàng Thạch nói đến, chính là ủy thân cho nữ nhân xấu xí như vậy, thật sự quá cảm động, thế mà có loại hi sinh như vậy.

Điên cuồng kêu gào với đám người xung quanh.

Cách ép người ra mặt là gì?

Lúc này Trần Thiên Minh vội vàng chạy đến, hắn ta thật sự không ngờ, lại có người muốn lừa mình ra ngoài giết chết, cái này khiến hắn ta tức giận vô cùng.

Nhưng bây giờ...

"Đừng quan tâm đến ta, thật sự đừng quan tâm, ta không sợ chút nào."

Hoàng Thạch biết chuyện đã bại lộ.

Lâm Phàm đứng trong đám người bất đắc dĩ thở dài.

Vì sao muốn bắt hết đám đội viên bình thường này, nhất định chính là công cụ để ép mình xuất hiện, ví dụ như đửa trẻ kia, chính là công cụ tốt nhất.

Trần Thiên Minh bước lên đạp ngã Hoàng Thạch, sau đó căm tức nhìn đám người.

Cái sáo lộ lôi trẻ nhỏ ra đánh đập đe dọa ép người lộ diện này, đã từng xuất hiện rất nhiều lần rồi.

Hắn biết không thể nào như vậy được nữa.

Ngẫm lại là biết.

Không phải là vì mặc kệ đứng trong hoàn cảnh nào, cũng có thể lấy thủ đoạn lôi đình ra trấn áp hay sao?

Hắn chỉ có thể xé toang lớp ngụy trang trên người, từ đó rầm rộ xuất hiện, làm việc ầm ĩ.

Hoàng Thạch thấy Lâm Phàm xuất hiện, ánh mắt bất đắc dĩ.

"Đừng hét nữa, ta ở đây."

Lâm Phàm thong dong bình tĩnh bước ra, cười nói,"Hoàng Thạch, đây chính là cách mà ngươi nói sao, loại heo mập thế này mà ngươi cũng có thể nhịn được? Nếu như ta sớm biết cách mà ngươi nói là đi gặp mặt loại heo mập này, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Lâm Phàm sẽ không cho đối phương có cơ hội thể hiện.

Hắn ta xem như bị heo chơi đùa một chút.

Suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản, chỉ cần Chung Hồng Yến đồng ý.

Hoàng Thạch cười khổ nói,"Ca à, ngươi ra ngoài làm gì chứ."

Khi không thể nào làm việc kín đáo được nữa.

Người sống sót vây xem vội vàng tránh ra một con đường, sợ tránh muộn một bước, sẽ bị xem như đồng bọn, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Lâm Phàm vô cùng quái dị.

Khá lắm, có can đảm.

Mẹ nó đã thành ra thế này rồi còn dám xuất hiện, đổi thành người khác đã sớm chạy không còn bóng dáng gì rồi.

Cố gắng tu luyện dến bây giờ.

"Ngươi ra đây làm gì chứ."

Kết quả khảo nghiệm đã đến rồi.

Bây giờ.

Có lẽ quá trình sẽ rất đau đớn.

Nhưng từ từ nhắm hai mắt lại, chẳng mấy chốc sẽ qua.

"Không ra, nhìn các ngươi chết sao? Ta không tàn nhẫn như vậy đâu."

Lâm Phàm cũng không sợ người trong tường rào Liên Cảng, thăm dò rõ nội tình, trong lòng cũng hiểu rõ.

Lúc này.

Một ngọn lửa giận như ngưng tụ thành thực chất từ trong cơ thể Chung Hồng Yến bộc phát ra ngoài.

Loảng xoảng một tiếng!

Chung Hồng Yến đột nhiên đập Lang Nha bổng lên mặt đất, tức giận gầm lên,"Mẹ nó ngươi nói ai là heo mập."

Trần Thiên Minh vốn định tiến lên ra oai với Lâm Phàm, lại bị Chung Hồng Yến tức giận đẩy ra sau, hành động như vậy khiến Trần Thiên Minh rất khó chịu.

Chỉ là đối mặt với sự tức giận của Chung Hồng Yến.

Cho dù khó chịu cũng không dám làm gì.

Lão nương heo mập này rất tàn nhẫn, người sống sót nam bị nàng ta đánh chết không ba mươi cũng hai mươi người.

Hắn ta cũng không muốn trêu chọc đối phương.

Trong nháy mắt khi bộc phát, mặt đất nứt toác, tốc độ cực nhanh, hóa thành tàn ảnh, không khí bị đè ép, vang ra tiếng ầm vang không ngừng.

Chung Hồng Yến đột ngột từ mặt đất bật lên, cầm theo Lang Nha bổng, đập về phía đầu Lâm Phàm.

Chung Hồng Yến nhe răng tức giận, trong mắt như có lửa, thịt mỡ núc ních run rẩy, hình thành hình xoắn ốc méo mó, tình huống như vậy khiến Lâm Phàm có chút kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy khó tin.

Chắc hẳn đám thịt mỡ bình thường nhìn vướng víu này, vào lúc chiến đấu sẽ áp súc giống như lò xo, sau đó đột nhiên bộc phát ra lực lượng kinh người sao?

Theo Lâm Phàm, nếu như thật sự như vậy, thì sẽ vô cùng cường đại.

Đám người sống sót xung quanh kinh hãi.

"Xuất hiện rồi, một kích từ xoắn ốc bắn ra của Chung Hồng Yến sắp xuất hiện rồi."

"Gia hỏa này xong đời rồi, ta chưa từng gặp ai có thể sống sót trước một kích này của Chung Hồng Yến."

"Ta từng thấy một con dị thú cấp ba trúng một kích này nổ nửa người."

Khi Chung Hồng Yến tụ lực bộc phát, đám người sống sót vây xem hiểu được một kích này kinh thế hãi tục đến mức nào, tuyệt đối không phải tùy tiện là có thể chống đỡ được.

"Ngươi đi chết đi."

"Đáng chết, đáng chết."

"Đương nhiên là ngươi rồi." Lâm Phàm mỉm cười, giang hai cánh tay ra,"Ôi trời, dù ta có giang tay ra, cũng không thể hình dung được, ngươi nói xem cái này đáng sợ đến mức nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận