Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 247 - Nếu ta biết biện pháp của ngươi là như thế này, ta sẽ không đồng ý.

Loại bánh thịt từ trên trời giáng xuống này, cũng không phải người nào tiếp được sẽ độc hưởng, bởi vì thường xuyên có loại việc tốt này xuất hiện, cho nên cũng có ngành nghề theo thời thế mà sinh ra.

Đám người sống sót ngồi đợi xác dị thú rơi xuống này đều có đoàn đội, khi lấy được thịt dị thú sẽ chia đều.

Muốn làm kẻ may mắn đơn độc là chuyện không thể.

Đánh cũng có thể đánh chết.

Lúc này.

Khi bọn họ đang vô cùng mong đợi.

Một hồi sau.

Sao còn chưa đến?

Người sống sót vừa lên tiếng sửng sốt, có chút hối hận vì hành vi gọi Lê Bạch của mình, nhưng khi đối mặt với Lê Bạch, hắn ta căng thẳng run rẩy hói,"Lê Bạch ca, tại sao không ném xác dị thú nữa?"

Đám người sống sót xung quanh nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi nhưng đối với bọn hắn chính là sấm sét giữa trời quang.

"Lê Bạch ca..." Một người sống sót không nhịn được mở miệng nói.

Trong chốc lát.

Lê Bạch?

Trong phòng họp.

Bọn hắn nghi ngờ nhìn lên bầu trời một chút, không hề có hình ảnh bóng đen đè xuống, nếu là trước kia, đã sớm xuất hiện hình ảnh kinh điển này rồi, người sống sót bình thường nghẹn ngào gào lên, sợ hãi vô cùng, kỹ thuật diễn tốt thì có thể tè cả ra quần, tăng thêm cảm giác đáng thương, từ đó khiến Lê Bạch càng hổ thẹn hơn.

Sau... Sau này không có nữa?

Đám người sống sót bình thường hoang mang, tại sao có thể như vậy, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy Lê Bạch tay không quay về, trước kia khi trở về đều sẽ lôi kéo một cái xác dị thú quay về.

Một bóng người đi qua, khẽ cúi đầu, vẻ mặt chẳng có chút khác thường nào, một câu cũng không nói, cứ như vậy đi ngang qua bọn họ.

"Sau này sẽ không có nữa." Lê Bạch nói xong, lập tức quay người rời đi.

"Lê Bạch, ngươi gọi chúng ta đến họp là có chuyện gì?"

Tâm trạng Lê Bạch đang không tốt dừng bước lại, quay người nhìn về phía đối phương,"Có việc?"

Vừa nói chuyện là một nam tử trung niên tên là Hoắc Đức, đội trưởng đội Lang Nha.

Chẳng phải đang nói tổ chức của bọn hắn giải tán sao?...

Từng đội trưởng tiểu đội trong tường rào Diêm Hải đều tụ tập lại, tổ chức ban trị sự, thông thường là khi tường rào gặp phải chuyện quan trọng, cần mọi người cùng nhau thảo luận, sau khi bỏ phiếu xong, được phần lớn người đồng ý mới có thể hành động.

Lời hắn ta nói khiến rất nhiều người đồng ý.

Lê Bạch đứng dậy, chậm rãi nói,"Có chuyện rất quan trọng cần nói với các ngươi một tiếng, ta ở bên ngoài gặp Dương Phi."

Lương Hồng không nói gì những cũng tò mò, giải vây nói,"Không thể nghe hắn nói xong được sao, các ngươi cảm thấy Lê Bạch nhàm chán đến mức nhắc đến người mà các ngươi sẽ không chú ý đến sao? Ta nghĩ nếu đã nhắc đến, vậy thì nhất định có chuyện xảy ra."

Những đội trưởng khác cũng nhìn Lê Bạch.

Hắn ta đương nhiên không thể nói mình không đánh lại Dương Phi.

Hai chân hắn ta gác trên bàn, trên tay kẹp điếu xì gà, hình tượng lão đại tận thế tự nhiên sinh ra.

Lê Bạch nói,"Ta không nói đùa, hắn có hận ý cực lớn với ta, ta cho rằng hắn sẽ đến tường rào tìm ta báo thù."

"Ngươi không nói đùa chứ?" Hoắc Đức kinh ngạc nói, khó có thể tưởng tượng ra Dương Phi cao mười bốn, mười lăm mét, có hai cái đầu là hình ảnh gì, càng quan trọng hơn chính là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến hắn ta biến thành như thế?

Chỉ có thể nói là bất phân thắng bại.

Đội Bạo Long của hắn ta đã giải tán, theo lý mà nói không có tư cách vào phòng họp, triệu tập thành viên ban trị sự họp, nhưng thực lực của Lê Bạch vẫn còn ở đó, nên mặt mũi cũng cần phải cho.

Đám người ngẫm lại thì thấy đúng thật, người này luôn mặc kệ mọi chuyện, trước kia khi tổ chức ban trị sự, đều là Diêu Thế Quang tham gia, muốn gặp được Lê Bạch rất khó.

Bây giờ xem ra, có vẻ như thật sự đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Lê Bạch cũng không thừa nước đục thả câu, nói,"Ta gặp được hắn ở bên ngoài, nhưng tình hình của hắn không ổn, hình thể tăng vọt đến mười bốn, mười lăm mét, có hai đầu, lực lượng cực mạnh, ta và hắn có giao đấu một trận, bất phân thắng bại, sau đó rời đi."

Hoắc Đức không nhịn được cười nói,"Ta nói này Lê Bạch, ngươi nhắc đến hắn với chúng ta làm gì? Hắn là do ngươi đuổi đi, vì một tên Dương Phi này, ngươi gọi chúng ta đến đây, không cảm thấy nhàm chán sao? Thời gian của mọi người đều rất quý giá, một tên râu ria thì cần gì phải nói đến?"

Tất cả mọi người đều không quan tâm đó là Dương Phi, hay à Diêu Thế Quang đã treo máy kia, nếu không phải Lê Bạch kéo theo bọn hắn, ai lại để tâm đến bọn hắn chứ, nhìn cũng chẳng thèm nhìn hai tên phế vật đó.

Chỉ một nhân vật nhỏ mà thôi.

Đúng là như vậy.

"Khoan đã." Hoắc Đức thả chân xuống, hai tay chống lên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm Lê Bạch nói,"Chuyện này hình như không liên quan gì đến chúng ta nhỉ, Dương Phi là do ngươi đuổi đi, hắn muốn báo thù thì nhất đình đi tìm ngươi, bây giờ ngươi nói những lời này, không phải là muốn bảo chúng ta giúp ngươi đối phó với hắn chứ?"

Hoắc Đức không ngốc, nếu Lê Bạch nói ra, đã nói rõ thực lực của Dương Phi rất mạnh.

Nếu có thể giết, Lê Bạch đã sớm giết chết.

Một vị đội trưởng khác nói,"Lúc trước nếu như ngươi nhẫn tâm một chút, trực tiếp giết chết trong tường rào, cũng sẽ không có những chuyện như bây giờ, chuyện này ngươi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn."

Lại có người nói tiếp,"Lê Bạch, ngươi nói những lời này với chúng ta, không phải là muốn rời khỏi tường rào Diêm Hải chứ, cái này không thể được, chuyện do ngươi làm ra, ngươi phải ở lại tường rào xử lý sạch sẽ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận