Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 285 - Lạt Điều là đại ca, ta là đại đại ca... (6)

Hàn mang không thấy rõ trước mắt chợt lóe.

Lâm Phàm và hắn ta nhìn thoáng qua, không nhìn nhiều.

Búa trong tay tráng hán rơi loảng xoảng cuống đất, trừng mắt, ôm chặt cổ, nơi đó giống như xuất hiện vết rạn, không... Không phải là giống như, mà là thật sự xuất hiện vết rạn, soạt, một đám lửa từ nơi bị thương bùng phát ra, cái đầu dịch chuyển, chậm rãi trượt xuống mặt đất, vết cắt gãy gọn bóng loáng.

Dám người sống sót vây xem trừng mắt.

Chết... Chết rồi?

Bọn hắn không ngờ Lâm Phàm lại ra tay thật.

"Mẹ nó..."

TRong lúc bất chợt, một người sống sót lấy lại tinh thần, trong ánh mắt, Lâm Phàm cầm theo đao đang nổi giận đùng đùng lao về phía hắn ta, môi đối phương run rẩy, nghe không rõ, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như là đang nói...

Hắn ta không quay đầu lại, chỉ có thể chịu đựng đau nhức kịch liệt liều mạng chạy trốn.

"A..."

"Ta đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi muốn chết, trước khi chết ta phải kéo các ngươi theo."

"A..."

Nghĩ đến thảm trạng của vị tráng hán kia, hắn ta kinh hãi co cẳng chạy,"Mẹ nó ngươi đừng đuổi theo ta."

"Tha mẹ ngươi."

Chém chết các ngươi, chém chết các ngươi.

Mỗi một đao chém xuống, đối phương lập tức kêu thảm một tiếng, chỉ trong nháy mắt, sau lưng đối phương đã máu thịt be bét, vô cùng hỗn độn.

Không phải đối phương sợ Lâm Phàm, mà lúc này trong mắt đối phương, Lâm Phàm giống như chó dại, mà sau lưng còn có dị thú tinh tinh đang đuổi theo.

"Mẹ nó..."

Lâm Phàm chém một đao lại một đao.

Dị thú tinh tinh đấm đến một quyền, quyền kình hình thành nên quyền phong, xuyên thấu lao qua, Lâm Phàm quay người lại chém một đao, hai luồng lực lượng vô hình va chạm, dựa vào lực lượng bật lại này, tăng thêm tốc độ bản thân, chân đạp vách tường của một tòa nhà, mượn lực bật lên, lao đến chỗ một người sống sót khác.

Lâm Phàm gào lên giận dữ, trong chốc lát, đã đuổi đến sau lưng đối phương, không nói hai lời, vung đao chém tới, phù một tiếng, trực tiếp chém mở lưng đối phương, nam tử bị trọng thương như vậy, sắc mặt trắng bệch, cảm giác thiêu đốt nóng bỏng bao trùm sau lưng.

Đám người sống sót xung quanh còn chưa tản đi.

Nam tử cuối cùng không nhịn được, quay đầu cầu xin,"Tha cho ta một mạng đi."

Lâm Phàm vung đao, chém vào hai chân, nam tử kêu rên một tiếng, ngã nhào trên đất, quay đầu nhìn lại dị thú tinh tinh xuất hiện, một chân từ trên tời giáng xuống, vẻ mặt nam tử kinh hoảng giơ tay ngăn lại, phù một tiếng, xương cốt toàn thân bị giẫm nát.

Có một Giác Tỉnh giả cấp năm chủ động xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

Hành vi của Lâm Phàm đã chấn nhiếp một ít người, vội vàng chạy xa, không dám đến gần, cũng có một nhóm người cảm thấy cơ hội đến, hắn điên thì kệ hắn điên, nếu như đến gần đối phương, nhanh chóng giết chết Lâm Phàm, có thể lấy được mảnh vỡ.

Lâm Phàm không nhiều lời, nhanh chóng rời đi.

TRong thời gian ngắn, đã có hai người bị giết hại.

Nam tử há hốc miệng, chỉ cảm thấy thời gian xung quanh dường như chậm lại, mảnh vỡ quang ảnh lướt qua trước mắt hắn ta, một tiếng ầm vang, một quyền của dị thú tinh tinh trực tiếp nện nam tử xuống mặt đất.

"Điên rồi, hắn hoàn toàn điên rồi, hắn muốn kéo tất cả mọi người xuống nước." Có người tức giận mắng.

Hắn thật sự không nghĩ đến chuyện xử lý hết đám người sống sót xung quanh.

Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, nhìn thì dị thú tinh tinh có vẻ đang đuổi theo hắn, nhưng thật ra đang giúp hắn kết thúc công việc.

Dị thú tinh tinh tiếp tục đuổi theo.

Hơn nữa bị giết, đều là cường giả cấp bốn.

Hành động như vậy khiến Giác Tỉnh giả cấp năm kinh ngạc, không hiểu rõ ý nghĩ của hắn, nhưng rất nhanh, dị thú tinh tinh từ trên trời giáng xuống, vung quyền đánh tới, lực bốc phát tràn ngập từ một quyền này khiến đối phương run như cầy sấy, trong lòng thầm kêu không tốt.

Ầm!

Tấm chắn quang ảnh bị phá nát.

Lúc này.

Vị Giác Tỉnh giả cấp năm này hơi khụy người, sắc mặt nghiêm trọng, trong lòng thầm hô, đao này thật nặng, suýt chút nữa đánh tan năng lực tấm chắn của hắn ta.

Lâm Phàm nhìn đối phương, vung đao chặt xuống, răng rắc một tiếng, một đao này cũng không chém trúng đối phương, mà trước mặt đối phương xuất hiện một tấm chắn như quang ảnh, lúc va chạm, quang ảnh chấn động, như làn sóng khuếch tán.

"Tiểu tử, đủ rồi."

Dù sao muốn tận thế kết thúc, vẫn cần phải có người ra tay.

Nhưng mà, đám gia hỏa kia muốn giết hắn.

Hắn nhất định phải phản kích.

Dị thú tinh tinh một quyền đánh nát tấm chắn, lực lượng bộc phát từ một quyền này mạnh hơn hắn, không hiểu rõ, dị thú tinh tinh này chẳng lẽ cắn thuốc à.

Rõ ràng chỉ là dị thú thức tỉnh cấp năm, ở trong đám dị thú cấp sáu cấp bảy như biến thái.

Hắn không dẫn theo dị thú chạy lòng vòng trong thành, mà chạy ra bên ngoài thành.

Quay đầu nhìn lại.

Đám người sống sót kia vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, xa xa nhìn qua, rõ ràng không muốn đi theo, từ bỏ cuộc chiến tranh đoạt mảnh vỡ lần này.

Cái này rất tốt.

Nhưng mà cũng có những người không biết sống chết, không nghe lời khuyên, tiếp tục theo dõi hắn. Bọn gia hỏa chính là đang cầu phú quý trong nguy hiểm, không mạo hiểm thì lấy đâu ra phú quý đầy trời?

Ta không thể nào lề mà lề mề với bọn hắn.

Lâm Phàm đang chạy trốn, đột nhiên ngừng lại, thay đổi phương hướng, lao về phía bọn hắn.

Lửa bao trùm toàn thân, hóa thành nguời lửa, nộ khí rào rạt, ý rất rõ ràng, bây giờ lửa giận của ta đang rất lớn đồng thời cũng rất tức giận, lời nên nói đều đã nói, các ngươi đúng là không biết tốt xấu.

"Hắn đến rồi."

"Đáng chết, chúng ta nhất định phải liều một phen."

Sức hấp dẫn của mảnh vỡ thật sự quá lớn.

Cho dù Lâm Phàm đã chém giết mấy người, vẫn không thể dập tắt được sự tham lam của bọn hắn.

"Mẹ nó ta chạy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận