Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 144 - Lãnh tụ tinh thần, hắn vẫn còn, chúng ta không sợ. (3)

"Đại ca..." Dương Phi vô cùng tuyệt vọng.

Lạch cạch một tiếng.

Lê Bạch đưa tay ngăn cản đối phương.

"Lê Bạch, mặc dù chúng ta không phải là đối thú của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể bao che hắn như vậy, hắn suýt chút nữa đã hại chết tất cả chúng ta, bao gồm cả ngươi, hắn cũng muốn hại chết, bây giờ ngươi còn muốn bảo vệ hắn." Người kia tức giận nói.

Dương Phi thấy Lê Bạch ngăn cản, trong lòng lập tức nổi lên hy vọng.

Di chuyển đầu gối, nắm lấy chân Lê Bạch,"Đại ca, chúng ta chính là huynh đệ mà, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, ta thật sự không phải cố ý, khi đó không biết vì sao mà đại não không thể làm chủ được làm ra chuyện ngu xuẩn, cầu xin ngươi đại ca, ngươi tha thứ cho ta đi."

"Ngươi suy nghĩ một chút, lúc trước ngươi bị dị thú bao vây, DƯơng Phi ta có lúc nào sợ hãi chứ, huống chi lúc đó ta vẫn còn là một người bình thường còn có can đảm như vậy, chứ đừng nói bây giờ ta là Liệp Sát giả, sao lại sợ sệt, thật sự là không biết đầu óc ta xảy ra chuyện gì."

Dương Phi khóc lóc cầu xin.

Trong khoảng thời gian sống cùng nhau, hắn ta đã biết Lê Bạch là hạng người gì, trọng tình trọng nghĩa, biết đội ơn, nếu không hắn ta và Diêu Thế Quang cũng không thể nào vô pháp vô thiên như vậy, cũng bởi vì có ơn cứu mạng, cho nên không quan tâm làm ra chuyện gì, cuối cùng cũng sẽ có Lê Bạch chùi đít cho bọn hắn.

Lê Bạch hít sâu, hắn ta đương nhiên nhớ kỹ DƯơng Phi đã từng cứu hắn ta, nhưng hắn ta không phải người ngu, nhiều năm dung túng và bồi dưỡng vô tư như vậy, những gì nên trả đều đã trả.

Đều đã ném sạch rồi.

Chính là bị ăn đến gắt gao.

Vào giờ phút này.

Dương Phi nghe thấy vậy, lửa giận trong lòng bùng lên, nếu như là lúc trước, hắn ta nhất định sẽ ngang ngược đáp trả, ta đang cầu xin đại ca tha thứ, mẹ nó liên quan quái gì đến ngươi, nhưng mà bây giờ, hắn ta chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn.

Những người sống xung quanh đều nhìn Dương Phi với ánh mắt khinh bỉ.

Chỉ là giao tình nhiều năm như vậy, cho dù nuôi con chó, cũng có cảm tình.

Cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà mặt mũi.

Đã từng vô cùng càn rỡ, sao bây giờ lại hèn mọn như vậy.

Nên khi Lê Bạch đạt được đồ tốt, bọn hắn chỉ cần tỏ vẻ muốn có, Lê Bạch sẽ lập tức nhường cho bọn họ.

Mục đích của nàng chính là muốn Lê Bạch từ bỏ, đồng thời giải quyết chuyện của Lâm Phàm ở Miếu Loan.

Chuyện mà hắn ta nói đến, chính là đang nói cho Lê Bạch nghe.

Lê Bạch chậm rãi nói,"Dương Phi, ta đối xử với ngươi không tệ đúng không."

Lương Hồng nói: "Phản bội chỉ có một lần, thường một lần là đã có thể đánh người bị phản bội đánh vào vực sâu vạn trượng, không thể thoát thân, lần này chúng ta may mắn, dị thú rúi lui, nếu không thì kết cục khó nói."

Lương Hồng cũng chẳng để ý đến Lê Bạch có nghe để ý đến lời nàng nói hay không.

Đột nhiên.

"Giơ tay ra." Lê Bạch tức giận nói.

Đám người gật gật đầu, xem như cho Lê Bạch mặt mũi.

Lê Bạch nói,"Hoàn toàn chính xác, lúc trước nếu như không có các ngươi cứu ta, ta cũng sẽ không sống đến bây giờ, những năm gần đây, ta dẫn theo các ngươi, còn giúp các ngươi trở thành Giác Tỉnh Giả và Liệp Sát giả, tất cả những gì nên trả đều đã trả, ngươi giơ tay ra đây."

Lương Hồng nói: "Lê đội trưởng, nói thật, nhưng năm qua ngươi đã bị bọn hắn liên lụy rồi."

"Đại ca đối với ta rấy tốt, dẫn ta đi theo, nếu như không có đại ca, thì đã không có ta." Dương Phi vội vàng nói.

Mẹ nó ngươi điên hả?

Lương Hồng:... ?

Lê Bạch xua tay nói,"KHông có cái gì gọi là liên lụy hay không liên lụy, về tường rào Miếu Loan, ta vẫn sẽ đến."

"Đại ca..."

"Cảm ơn."

Lê Bạch cảm kích, sau đó nhìn chằm chằm Dương Phi,"Còn chưa cút."

Dương Phi đứng dậy, khốn đốn chạy trốn, chỉ là hận ý trong ánh mắt kia không thể nào che giấu được.

Dương Phi run rẩy giơ cánh tay ra.

"DƯơng Phi, tình nghĩa giữa ta và ngươi đến đây là kết thúc, như cánh tay này, không thể nào nối lại được." Lê Bạch nói lời ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau không còn liên quan, sau đó nhìn về phía mọi người xung quanh,"Các vị, mong hãy cho chút thể diện, để hắn rời đi, sau này nếu như các ngươi gặp được, muốn đánh muốn giết, ta tuyệt đối không hỏi đến."

Con ngươi Dương Phi co rụt lại, đau đớn kịch liệt quét qua người, ngay sau đó thì kêu lên thảm thiết.

Chỉ thấy Lê Bạch giơ một lưỡi đao bên hông lên, phù một tiếng, trực tiếp chém đứt tay trái của Dương Phi.

Hôm sau.

Sáng sớm, trải qua một buổi tối thu dọn, mùi máu tươi đã nhẹ hơn rất nhiều.

Ở tường ngoài.

Lâm Phàm chắp tay sau lưng, giống như lãnh đạo, chỉ trỏ ở tường ngoài.

Đồng thời một đám người đi theo phía sau.

Khí chất lãnh đạo tự nhiên sinh ra.

"Lão Chu à, ngươi nhìn tường ngoài bọn ta cần phải cải tạo thứ gì, mới có thể ngăn cản dị thú xông lên?"

Lâm Phàm ngẩng đầu lên quan sát.

Vẫn không thể nghĩ ra cách nào.

"Nghĩ không ra," Chu Thế Thừa lắc đầu,"Nếu như ta có thể nghĩ ra, trước đó cũng đã nghĩ được rồi, thật sự không có cách."

Lục Sơn nói,"Ta cảm thấy làm cao thêm cũng không tệ."

Xoát!

Xoát!.

Đám người đồng loạt nhìn về phía Lục Sơn, không nói gì, nhưng dường như vừa nói rất nhiều, tựa như đang nói, câu trả lời thông minh đến vậy rốt cuộc sao mà có thể nghĩ ra được.

Lục Sơn cười không lộ răng, ý rất rõ, đây chính là ý nghĩ của ta.

Lục Dĩnh đỡ trán, cảm thấy lời lão ca mình nói thật sự quá mất mặt, cái này nói với không nói có gì khác nhau đâu chứ, nhưng ai ai cũng biết, cao thêm là chuyện tốt, nhưng tình huống như bây giờ, khó có thể làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận