Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 291 - Phát tài, thần binh Lôi Kiếp (3)

Lâm Phàm phát loa thông báo cho tất cả mọi người.

Nói cho bọn hắn biết chuyện của dị thú tinh tinh.

Đám người sống sót biết được dị thú tinh tinh chính là dị thú bảo vệ an toàn tường rào bọn hắn, cả đám đều vô cùng hưng phấn, rất kích động, dù sao thì đến dị thú cũng bảo vệ tường rào của bọn hắn, vậy tường rào mà bọn hắn đang ở này, là tường rào Thần Tiên rồi.

Nghĩ cũng không dám nghĩ đến đó.

Lão Chu lặng lẽ đến bên cạnh Lâm Phàm,"Ta nói này, chúng ta như thế này không phải có có chút rêu rao rồi hay không, lúc trước ngươi có nói là muốn che giấu chuyện ngươi có thể thuần phục dị thú mà."

Lâm Phàm nhún vai,"Không giấu được, Lạt Điều còn được, nhưng con dị thú tinh tinh này có hình thể như vậy, làm sao mà che giấu, đã như vậy, còn không bằng nói rõ ra, lần này ta ra ngoài gặp được một vài chuyện, mảnh vỡ ta đã lấy được, trong số những người muốn cướp đoạt mảnh vỡ chắc hẳn có người biết lai lịch của ta."

Tuy rằng hắn không tự giới thiệu.

Nhưng nhiều người đến cướp đoạt mảnh vỡ như vậy, nói hay không cũng không đảm bảo không có người biết hắn.

Lão Chu nghe thấy vậy, nghĩ đến mảnh vỡ này rất sắc bén, tiện tay dùng ngón tay cái quẹt qua một chút, ối... Hít vào một hơi, ngón tay thật sự bị cắt ra máu rồi.

Thậm chí hắn ta thật sự muốn nhìn thấy lúc mảnh vỡ còn tràn ngập năng lượng là như thế nào, thật đáng tiếc, năng lượng đã bị hấp thu.

"Chỉ như thế này thôi à? Cảm giác chẳng có gì đặc biệt cả." Lão Chu không rõ lắm nói.

Hắn ta đưa lại mảnh vỡ cho Lâm Phàm, thứ đồ chơi này thật sự đáng sợ.

Nhưng muốn quay lại quá khứ, đó là chuyện không thể nào.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là.

"Thật sự cướp được mảnh vỡ sao?" Lão Chu kinh ngạc,"Cho ta xem một chút, đời này ta chưa từng nhìn thấy mảnh vỡ thần bí đó."

Lần này Lâm Phàm trở về khiến đám người trong tường rào vô cùng phấn chấn.

"Cầm cẩn thận một chút, rất sắc bén." Lâm Phàm đưa mảnh vỡ ra, lão Chu cẩn thận cầm lấy, quan sát tỉ mỉ, nhìn hồi lâu, vẫn không thể nhìn ra được bất cứ thứ gì.

Nguyên nhân gây ra tận thế có liên quan đến trận mưa sao băng kia, vật chất trong mưa sao băng tản mát đến địa cầu, dã thú phát sinh biến hóa, hủy diệt thế giới văn minh nhân loại, trải qua vô số năm phát triển, mới có được văn minh tường rào như lúc này.

"Sắc bén, rất sắc bén."

Vương Đại Bảo, Hoàng Hải, lão Vương, Tiểu Hi Vọng đều được đặc biệt quan tâm.

Lâm Phàm nói,"Năng lượng trong mảnh vỡ này đã bị Lạt Điều hấp thu rồi, đó là vì ngươi vẫn chưa nhìn thấy lúc mảnh vỡ còn ẩn chứa năng lượng, đây chính là thứ có thể giúp một lượng lớn dị thú tiến hóa đấy, ngươi nhìn con dị thú tinh tinh kia đi, chính là dựa vào cái năng lượng này tẩm bổ, mới có thể tiến hóa được như thế."

Số lượng thịt dị thú và huyết tinh sử dụng không ít.

Cầm về một đống huyết tinh, đầu tiên là dùng để tăng thực lực của nhóm người.

Cho đến bây giờ, vẫn chưa có Giác Tỉnh giả hoặc Liệp Sát giả mới xuất hiện.

Nhưng bây giờ, cái cây này đã cao hơn trước đó không chỉ một lần, trên cây có hai chiếc lá hoàn chỉnh, trong đó có một chiếc lá ngưng tụ rõ đường vân, nhìn không hiểu, đường vân có vẻ vô cùng huyền diệu.

"Lạt Điều, ngưng tụ cái cây trên đỉnh đầu ngươi ra cho ta xem một chút." Lâm Phàm ngồi xếp bằng trên giường, vô cùng tò mò, vẫn chưa kịp xem xét kỹ, bây giờ trời tối, người nghỉ ngơi, hắn thật sự muốn xem cho rõ.

Hắn chỉ có thể suy đoán mà hỏi.

Ban đêm.

"Vậy chiếc lá thứ hai này sau khi ngươi thi triển năng lực trị liệu, có còn biến mất nữa không?" Lâm Phàm hỏi.

Theo lý thuyết, qua một thời gian ngắn cũng nên xuất hiện rồi.

Vậy cái lá này rốt cuộc đại diện cho điều gì?

Sẽ không mất. .

Lạt Điều lắc đầu, trả lời là không.

Về đến phòng.

Nếu như hắn nói đúng, Lạt Điều sẽ đáp lại.

Quả nhiên, Lạt Điều gật đầu, thể hiện người chăn nuôi nói rất đúng.

Sắc mặt Lâm Phàm vui mừng, mình đã đoán đúng, xem ra năng lực trị liệu của Lạt Điều đã ổn định, cái lá cây có đường vân này, nếu như nhất định phải giải thích, vậy thì có thể dùng cách nói của tiên hiệp, đó chính là hạt giống thần thông đã thành, về sau vô cùng ổn.

Lạt Điều nghe hiểu lời Lâm Phàm nói, ngẩng đầu lên, trên người tản ra ánh sáng nhạt, ngay say đó, trên đỉnh đầu ngưng tụ một cái cây, trước kia lá cây chỉ có một cái.

"Lạt Điều, đường vân trên chiếc lá này là thể hiện năng lực trị liệu đã hoàn thiện sao?"

Lâm Phàm quan sát được, vô cùng khó hiểu.

"Đây là sao nhỉ?"

Hắn cũng sẽ không tin lại vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một chiếc lá nữa.

"Lạt Điều, cái lá thứ hai này thật ra là đang nói, ngươi còn có năng lực khác nữa?" Lâm Phàm to gan phỏng đoán.

Lạt Điều gật nhẹ cái đầu tròn.

Ý rất rõ ràng.

Ừm, nói đùng rồi.

Nhìn thấy động tác của Lạt Điều, Lâm Phàm biết mình đã đoán đúng, Lạt Điều quả nhiên còn có năng lực khác.

"Vậy có phải điều kiện giúp ngươi xuất hiện thêm năng lực, là năng lượng trong mảnh vỡ đúng không?"

Lâm Phàm cảm thấy chắc hẳn là như thế, huyết tinh quả thật có thể giúp Lạt Điều mạnh lên, nhưng cái mạnh lên này cũng không có nghĩa là Lạt Điều có thể xuất hiện thêm năng lực mới, mà năng lực trị liệu thì rõ ràng trời sinh Lạt Điều đã có.

Lạt Điều lại gật đầu.

"Hiểu rồi."

Xem ra sau này phải tìm kiếm mảnh vỡ cho Lạt Điều thôi.

Lạt Điều càng mạnh càng tốt, thân là tiểu đệ của hắn, tiểu đệ càng mạnh đến biến thái, hắn đương nhiên là càng có mặt mũi.

Sáng sớm.

Lâm Phàm tỉnh lại, chuẩn bị đi tu luyện, cảnh giới xuất hiện, đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn, bây giờ hắn đã đạt đến cấp năm, muốn ra ngoài tìm được dị thú cấp năm không phải là chuyện đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận