Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 409 - Ta làm anh hùng hình như không có vấn đề gì. (2)

"Thúc thúc, ta thấy có rất nhiều thi thể, xung quanh rất loạn, liên tục có tiếng nổ tung, dì đó hộ tống một vị gia gia lên máy bay, sau đó bị dị thú giết chết."

Nghe đến đó, hắn dường như đã nghĩ đến chuyện gì đó.

Gia gia?

Chắc hẳn là Tiểu Ái nhìn thấy thủ trường của tường rào Kim Lăng?

Ừm... Có vẻ chỉ có thủ trưởng mới có thể khiến Lạc Thải Điệp liều mạng bảo vệ.

"Biết thời gian không?" Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi.

"Ngày kia, giữa trưa."

Không ngờ năng lực của Tiểu Ái lại mạnh mẽ như vậy, nhưng mà hắn thấy, năng lực của Tiểu Ái không giống như thức tỉnh, nếu như là Giác Tỉnh giả, tố chất thân thể sẽ tăng lên.

"Tiểu Ái, ngẩng đầu lên, tháo bịt mắt xuống, nhìn thúc thúc." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"Nếu như thúc thúc muốn làm anh hùng, ngươi cảm thấy có vấn đề gì không?" Lâm Phàm hỏi.

Lâm Phàm yên lặng suy nghĩ, hắn nên ra tay, tường rào Kim Lăng không thể nào biến mất được, thậm chí bọn hắn cũng không thể chết, tường rào Miếu Loan có thể phát triển dễ dàng cho đến bây giờ, cũng là nhờ có công lao tường rào Kim Lăng bên kia ngăn cản.

Trên mặt nàng nở một nụ cười, đó là nụ cười khi nhìn thấy một hình ảnh tuyệt đẹp.

Loại năng lực này của nàng từ đâu mà đến, lại hình thành như thế nào, vẫn là ẩn số.

Lâm Phàm cười, nhẹ nhàng vuốt mặt Tiểu Ái,"Đi thôi, các ngươi đi chơi đi, nhớ kỹ, chỉ cần có thúc thúc ở đây, vậy thì sẽ không có bất cứ chuyện gì cả, thúc thúc rất lợi hại đó."

Nhưng bây giờ Tiểu Ái vẫn là đứa trẻ yếu ớt như cũ mà thôi.

"Không có vấn đề gì."

Ngày kia à.

Không hiểu rõ, thậm chí cho dù là Tiểu Ái cũng không hiểu rõ.

Tiểu Ái nghe lời làm theo, nhìn Lâm Phàm, sự sợ hãi vẫn ở trên mặt, nhưng ngay khi nhìn Lâm Phàm, mây đen nặng nề đã bị thổi tan, ánh nắng ôn hòa bao phủ khắp chốn.

"Ừm ừm." Tiểu Ái gật đầu.

Huống hồ, quan hệ giữa tường rào Miếu Loan và tường rào Kim Lăng, đã bắt đầu có phương hướng trở thành đồng bạn hợp tác, tuy rằng không có ai nói rõ, nhưng đã có xu hướng.

Tiểu Hi Vọng kích động hoan hô,"Lâm thúc thúc của ta chính là người mạnh nhất."

"Ha ha ha."

Nói xong, giơ cánh tay lên, phô bày cơ bắp trên cánh tay, cho bọn nhỏ một liều thuốc an tâm.

Bây giờ hình thể của Độc Giác Lang Cẩu lớn gấp đôi so với lúc trước, kích cỡ tương đương với một con voi, đồng thời tại một vài vị trí nào đó cũng xuất hiện biến hoá, chắc hẳn sau khi tiến hóa xuất hiện đặc thù.

Nếu như lúc này Lâm Phàm ở đây, nhất định có thể nhận ra đây là dị thú nào, khá lắm, đây không phải là Độc Giác Lang Cẩu sao, không nghĩ mới một khoảng thời gian không gặp, Độc Giác Lang Cẩu lại cất cánh.

Lúc này.

Tường rào Ma Đô, bốn phía xung quanh đều là những kiến trúc hoang phế.

Về phần liếm, đương nhiên là phải liếm.

Đối với lời tán thành của bọn nhỏ, lòng hư vinh của Lâm Phàm lập tức được thỏa mãn, không sai, rất tốt...

Độc Giác Lang Cẩu phát hiện con dị thú kia đi về phía xa, lập tức kích động, trực tiếp từ mái nhà nhảy xuống, giẫm một vài con dị thú ở bên dưới thành đệm thịt nhão nhoẹt, máu tươi hơi nóng vẩy lên thân dị thú khác, khiến những dị thú kia giận tím mặt, muốn tức giận gầm thét.

Đột nhiên.

Nhưng hình thể của nó ở trong mắt đối phương, chẳng khác nào sâu kiến, tuyệt đối khó có thể gây ra được sự chú ý nào, đừng để tới lúc đến gần, trực tiếp bị đối phương giẫm một cước thành bánh thịt, tình huống đó thật là lúng túng.

Một con dị thú đang nằm gục chỗ này nghỉ ngơi.

Độc Giác Lang Cẩu nhanh chóng đi vào trong một toà nhà, nhìn đằng xa, ở đó có một con dị thú cao lớn như một toà nhà đang đi lại trong thành thị.

Nó nghiêng đầu chăm chú nhìn đằng xa.

Cảm thấy con dị thú này có vẻ không được thông minh lắm, có chút vụng về, nhưng vụng về thì vụng về, nó cũng không còn cách nào khác, hình thể và thực lực của người ta bày ra ở đó, sao nó có thể đối phó được.

Chiếc sừng trên đầu đã to hơn, dòng điện quấn quanh, chấn động xì xì.

Cái tốc độ tăng lên này có thể xưng là như ngồi tên lửa, cũng không biết Độc Giác Lang Cẩu ở bên ngoài đã liếm bao nhiêu dị thú, cuối cùng liếm chết chúng nó, tăng lên đến cấp bậc này.

Bây giờ Độc Giác Lang Cẩu đã trở thành dị thú thức tỉnh cấp bốn.

Nhưng mà đừng nói gì cả.

Chẳng qua, khi cảm nhận được uy thế mà Độc Giác Lang Cẩu tản ra, từng cái đầu rụt lại, không dám mạo hiểm làm gì.

Độc Giác Lang Cẩu gầm nhẹ, giống như đang nói... Cút, nhìn mẹ các ngươi.

Dị thú xung quanh cụp đuôi chạy trối chết.

Độc Giác Lang Cẩu cuối cùng vẫn thay đổi, biến thành bộ dáng như những con dị thú mà nó từng liếm, kiêu ngạo tự mãn, ngang ngược càn rỡ.

Rất nhanh, nó xuất hiện gần chỗ con dị thú kia.

Nhưng mà bên cạnh con dị thú kia có không ít dị thú, trong đó có dị thú cấp năm, cấp sáu.

Sau khi Độc Giác Lang Cẩu xuất hiện, những dị thú cấp bậc cao này rõ ràng cảm nhận được hơi thở của nó, từng đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Độc Giác Lang Cẩu đang run rẩy.

"Ô ô ô..."

Độc Giác Lang Cẩu cụp đuôi, nhẹ nhàng đi đến trước mặt dị thú cấp cao, vô cùng hèn mọn liếm láp bộ lông của đối phương, thậm chí còn nằm xuống đất, ngửa người ra, lộ bụng, biểu hiện nịnh nọt.

Vài dị thú cấp bậc cao dừng bước lại, nhìn Độc Giác Lang Cẩu biểu diễn.

Sau khi Độc Giác Lang Cẩu đứng dậy, dị thú cấp cao bên cạnh nhấc chân vỗ vỗ đầu của nó, cho dù không nói chuyện, cũng có thể hiểu là, chó ngươi biểu diễn không tệ, rất được lòng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận