Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 185 - Giác Tỉnh giả không gian đầu óc không bình thường. (8)

Nam tử bị dọa đến ngây ngốc, mồ hôi chảy từ trán xuống.

Trái tim không nhịn được nhảy thình thích.

Lâm Phàm buồn bã nói,"Đừng có nói láo với ta, kiên nhẫn của ta có hạn, cũng không phải chỉ có một mình ngươi biết nói, ba người còn lại nhất định sẽ có người nói, cơ hội đang nằm trong tay ngươi, có biết quý trọng hay không là ở ngươi."

Hắn đã nhìn ra được trong mắt đối phương một loại bối rối.

"Ta thật sự không nói láo, chúng ta thật sự là..."

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Cảm nhận được luồng sát ý kia, phòng tuyến trong lòng người sống sót này lung lay sắp đổ.

Nam tử nói,"Chúng ta cũng không biết hắn là ai, chúng ta đang chạy nạn thì gặp được hắn."

Không nhịn được muốn tiểu.

"Nói, hắn là ai?" Lâm Phàm hỏi.

Sắc mặt hắn ta kinh hãi đến trắng bệch.

"Đầu óc không bình thường, làm sao mà ngươi xác định được?"

Đao quang lấp lóe.

"Gặp được? Ở đâu gặp được?"

Quá sợ hãi.

Vung vẩy sát đầu người sống sót, một lát sau, chỉ thấy tóc rơi xuống, hắn ta bối rối sờ đầu, tóc vốn rất rậm rạp, thế mà đã biến thành đầu trọc.

"Ta nói..."

Lâm Phàm nói,"Vậy các ngươi đưa hắn đến khu bảo hộ là có mục đích gì? Nói thật, bất cứ một câu nói dối nào, cũng có thể lấy đi mạng của ngươi."

"Ngươi không muốn nói thật đúng không." Ánh mắt Lâm Phàm lạnh dần.

"Vâng, vâng, ta đảm bảo nói lời thật, đại ca của ta nói hắn là Giác Tỉnh giả, là loại rất lợi hại, cho nên muốn để hắn đi săn giết dị thú, lấy huyết tinh và thịt dị thú cho chúng ta."

"Ở bên chỗ hầm lò Đới gia, khi chúng ta gặp được hắn, cả người hắn đầy máu me, mơ mơ màng màng đi loạn khắp nơi, chúng ta mới đến hỏi thăm tình hình một chút, sau đó phát hiện đầu óc hắn không bình thường, chúng ta mới dẫn hắn đến chỗ này."

"Bởi vì, bởi vì ta hỏi hắn 1-1 bằng mấy, hắn cũng không biết."

Giác Tỉnh giả không gian không biết vì nguyên nhân gì mà hỏng đầu, nửa đường bị người ta lừa gạt, dùng thuốc khống chế, trở thành công cụ hình người miễn phí, chính là đơn giản như vậy.

"Là, là thuốc phiện, bởi vì đại ca ta lo lắng không thể khống chế được hắn, cho nên cho hắn dùng thứ đồ chơi này."

Phù phù!

"Đúng."

Trong lúc đó, hắn nghĩ đến một cách, quay trở lại chỗ thi thể, kéo quần áo trên người hắn ta xuống, che mặt, nhảy lên một cái, nhảy đến sân thượng bên kia.

"Theo ý của các ngươi, chính là xem hắn như công cụ hình người, săn giết dị thú miễn phí cho các ngươi, từ đó giúp các ngươi trở thành cường giả đúng không?"

"Đại ca, có thể cho ta thêm một viên huyết tinh hay không."

Hắn đã nghe được tiếng nói chuyện của ba người sống sót kia.

Sau đó đi vào bên trong.

"Vậy các ngươi tiêm cho hắn thứ gì?"

Lâm Phàm đám một quyền vào ngực của đối phương, kình đạo trực tiếp đánh xuyên qua trái tim đối phương, đối phương trừng mắt, vẻ mặt không dám tin, hai đầu gối khuỵu xuống, tê liệt ngã trên mặt đất.

Đi đến mép sân thượng.

Đang nghĩ làm thế nào để dẫn đối phương đi.

Nghe đến đây, Lâm Phàm đã hiểu.

"Đại ca, những gì nên nói ta đã nói cả rồi, ngươi thả ta, có được hay không."

ĐƯờng đường là Giác Tỉnh giả có năng lực không gian, lại bị người bình thường xem là công cụ hình người, còn bị khống chế như vậy, đúng là quá tệ.

Thật đáng buồn mà.

"Hả? Ngươi còn muốn nhiều hơn, ta là đại ca, ta phải được phần nhiều, nếu không phải ta khống chế thằng ngốc kia lại, ngay cả một viên huyết tinh ngươi cũng sẽ không có."

Người sống sót bị quở trách không dám lên tiếng.

Có tiếng bước chân truyền đến.

"Ai?"

Bọn hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị nam tử che mặt xuất hiện.

Ngay khi bọn hắn đang định nói gì đó.

Phốc phốc!

Phốc phốc!

Phốc phốc!

"A, vậy ta đi theo ngươi, ngươi có chích cho ta không?" A Quyền hỏi."Không chích sẽ rất khó chịu, giống như có rất nhiều con kiến đang cắn ta vậy."

Lâm Phàm nói,"Ngươi nói bọn hắn à, bọn hắn đi rồi, nói sau này ngươi cứ đi theo ta, bọn hắn đi tìm hạnh phúc khác."

Thôi bỏ đi, cái này không phải trọng điểm.

Lâm Phàm:...

"Chào ngươi Lâm ca, ta tên A Quyền, ngươi có thể gọi ta là Quyền ca." A Quyền nghiêng đầu nói.

Lâm Phàm mỉm cười đứng dậy, đến trước mặt hắn ta,"Chào ngươi, A Quyền, ta tên là Lâm Phàm, ngươi có thể gọi ta là Lâm ca."

Chỉ có thể hiểu như vậy.

Đóng cửa kỹ lại một lần nữa.

Nhìn đống thi thể, một ý nghĩ hiện ra.

Hắn kéo thi thể đến nơi khác, dùng lửa đốt cháy sạch sẽ, trở lại phòng khách của bọn hắn, dọn dẹp vết máu trên mặt đất, sau đó ngồi trên ghế sofa, bắt chéo hai chân, lẳng lặng chờ đợi.

Qua một hồi.

Cửa phòng mở ra.

A Quyền dụi mắt, trong miệng lẩm bẩm,"Thật là đói."

"A..."

A QUyền nháy mắt,"Chúng ta đã gặp mặt, hôm qua gặp, còn mọi người đâu?"

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, khẽ nhíu mày, thân là Giác Tỉnh giả, trực giác hẳn rất mạnh, nhưng nhìn tình hình này, chắc hẳn là vì đầu óc có vấn đề, nên cảm giác đối với nguy cơ giảm xuống sao?

Đẩy cửa ra, A Quyền đang ngủ, ngủ rất say, tiếng ngáy vang lên.

Nghe được tiếng hít thở.

Cẩn thận lắng nghe.

Hắn không nhìn thấy bóng dáng A Quyền.

Chỉ trong nháy mắt bọn hắn đều giơ tay ôm cổ, một vết đao chém xuất hiện tại gáy bọn hắn, khiến bọn hắn không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào, cuối cùng không cam lòng mà ngã xuống đất, đến bây giờ cũng không biết vì sao sẽ như vậy.

Lâm Phàm không ngờ A Quyền thân là Giác Tỉnh giả, tố chất thân thể rõ ràng rất mạnh, nhưng cũng không thể nào ngăn cản loại độc có tính nghiện này.

Hắn không trả lời.

"Chúng ta đi thôi."

"À."

Hai người rời khỏi nơi này.

Đồng thời đối với Lâm Phàm mà nói, cái này đã chứng minh một việc, chính là A Quyền bây giờ rấy dễ bị lừa, chính là nói cái gì thì là cái đó, hoàn toàn không nghi ngờ gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận