Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 575 - Chụp ảnh.

"Tiến bộ là chuyện tất nhiên." Lão Vương cười, từ đầu đến cuối hắn ta đều biết, có được cuộc sống như bây giờ, là do Lâm Phàm ban tặng, nếu như lúc trước không có Lâm Phàm giúp đỡ bọn hắn, chăm sóc bọn hắn.

Hắn ta và con gái chưa chắc đã còn sống.

Thời điểm đó là thời đại ăn thịt người.

COn gái lớn, chuyện khi còn nhỏ không nhớ nhiều, chỉ nhớ đến khoảng thời gian ở cùng với Lâm Phàm, hắn ta đã kể lại thời gian khi nàng còn nhỏ cho nàng nghe, lúc đó mặt mũi con gái còn vô cùng kinh ngạc, che mặt, nói thẳng là không thể nào hỏng bét như vậy chứ.

Nhưng hắn ta chỉ có thể gật đầu, quả thật là bết bát như vậy đó.

Thậm chí khủng bố hơn những gì ngươi nghĩ nữa.

Đám trẻ nhỏ cùng một thời đại với con gái, cũng không nhớ được khoảng thời gian cực khổ đó, chứ đừng nói thời đại mới, cũng may thời đại tận thế dị thú có được quay chup lại.

KHi hòa bình đến, đã có người chế tác thành phim phóng sự, thường xuyên chiếu lên cho đám nhỏ của thời đại mới xem.

Hắn không muốn rời đi quá lâu, đến khi quay về, mới phát hiện người quen thuộc đều đã rời đi rồi.

TRong phòng.

"Thật không đi."

Tiểu Hi Vọng vẫn luôn ăn cơm, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, đây là chuyện nàng muốn nghe thấy nhất, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là hy vọng Lâm thúc thúc có thể ở lại, đừng đi nơi nào nữa, vẫn mãi luôn làm bạn bên cạnh mọi người.

"Lần này không đi thật chứ."

Nhoáng một cái đã mấy ngày trôi qua, người dân của ba khu vực đều sẽ chạy về phía khu vực Miếu Loan, chính vì muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Phàm, đối với chuyện này, hắn cũng có chút bất đắc dĩ, loại tình cảnh vừa ra cửa đã bị người ta vây xem này, ai có thể chịu được.

Đáng tiếc, đối với bọn nhỏ mà nói, có thể xem cái này như phim quái vật, không những không sợ hãi, mà còn có chút nghiện, mãi đến khi bọn nhỏ trường thành, có ý thức tự chủ rồi, mới có thể hiểu rõ, đối diện với những quái vật này, nhân loại đã tuyệt vọng đến mức nào.

Lâm Phàm đứng trước cửa số, nhìn cảnh đêm bên ngoài, bây giờ cảnh đêm đã khác hoàn toàn với lúc trước, không còn một màu đen kịt, lộ ra sự hoang vu khủng bố nữa.

Lão Vương cảm thấy Lâm Phàm có khả năng còn đi nữa.

"Ừm, tiến bộ rất lớn." Lâm Phàm gật đầu, quay về cuộc sống sinh hoạt gia đình bình thường, khiến thể xác và tinh thần của hắn thả lỏng, đương nhiên, khi đi dạo bên ngoài cũng vậy, chính là không có một ai nói chuyện, tóm lại cũng cảm thấy có chút nhàm chán.

Cho nên, quyết định sinh sống thật tốt với bọn hắn, cảm nhận được tình bạn, tình thân.

Đó là người người tấp nập.

Lâm Phàm kiên định trả lời, hắn nghĩ đến một việc, khi cảnh giới Võ Đạo của hắn không ngừng tăng lên, tuổi thọ có vẻ cũng bắt đầu tăng lên trên diện rộng, còn chuyện có thể sống bao lâu, hắn không biết, nhưng tuyệt đối rất lâu, nhất định là lâu hơn so với tất cả mọi người.

ĐỐi với chuyện này, Lâm Phàm không thể không thi triển chút thủ đoạn Võ Đạo nhỏ, đi qua trước mặt mọi người, nhưng mọi người lại không thể nào phát hiện ra hắn, chuyện này cũng khiến Lâm Phàm thanh nhàn hơn rất nhiều, nếu không hắn thật sự không thể hành động được.

Lạt Điều cuộn tròn trên giường nắm ngáy o o, cuộc sống chính là đơn giản hạnh phúc như vậy.

Có lẽ qua nửa tiếng rồi cũng chưa chắc có thể đi dược mười mét.

Hắn từng nghĩ vì sao mảnh vỡ lại từ trên trời giáng xuống.

Quả nhiên, thời đại mới sau khi trải qua tai nạn, chắc chắn sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đám dân thành thị bình thường có lẽ không thèm để ý.

Nếu như không phải hắn đã biết nơi này thì rất khó có thể so sánh nơi này với tường rào Miếu Loan cũ nát lúc trước, đúng là một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh.

Bởi vì có sự tồn tại của Lâm Phàm, xã hội luôn luôn an ổn, không có người nào dám có tâm tư gì khác, dù sao thì Lâm Phàm cũng như một ngọn núi lớn, hung hăng đè ép bọn hắn.

Đi dao ngắm phong cảnh trong khu vực Miếu Loan, tất cả đều rất tốt đẹp.

Tiến sĩ Aiwa có tu luyện, tuy tu luyện không sâu, nhưng vẫn có chút hiệu quả.

Mà trong khoảng thời gian này, người quen thuộc đầu tiên phải đưa tiễn, lại là tiến sĩ Aiwa, nghĩ đến số tuổi của tiến sĩ Aiwa, chỉ có thể nói là trường thọ, ở trong đó có công lao Võ Đạo của hắn.

Đến mức cho dù bọn hắn thật sự có ý nghĩ, cũng không dám hành động.

Kiến trúc cao tầng từ mặt đất mọc lên, thậm chí có cảm giác thật khó tin.

Nhưng hắn nhất định phải để ý.

Bởi vì hắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Thời gian trôi mau, năm tháng như thoi đưa.

Đứng trên con đường, nhìn dòng người đi lại, trên mặt ai ai cũng là nụ cười hạnh phúc xán lạn, cuộc sống ổn định mới là thứ mọi người nên truy tìm.

Hắn không biết có hay không, hay là sẽ có chuyện càng lớn hơn xảy ra, từ đó kéo nền văn minh xã hội bây giờ vào trong tai nạn, từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác với bất cứ điều gì.

Vậy thì tiếp theo sau thì sao?

Bây giờ mảnh vỡ đã không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận