Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 242 - Người khai sáng, người dẫn đường, nhân vật lịch sử trong tương lai. (2)

"Ta cũng cảm thấy như vậy."

Cũng may Lương Hồng không ngồi trong chiếc xe này.

Nếu không biết được tình huống này, tuyệt đối sẽ ôm ngực muốn nôn ra máu.

Đội viên của ta đều muốn đi ăn máng khác rồi?

"Ngô ca, ngươi nói xem Lâm ca có đến tường rào Liên Cảng tìm tên tóc đỏ đáng giận kia không?"

Đám người đồng loạt nhìn về phía Ngô Đình.

Ngô Đình nhìn bọn hắn một chút,"Đừng hỏi nữa, hỏi nhiều như vậy làm gì, tự làm tốt chuyện của các ngươi đi."

Hắn ta lười nhiều lời.

Lục Dĩnh cảm kích nói,"Cảm ơn ngươi Lâm ca, nếu như không có ngươi, ta không biết nên làm cái gì."

Nếu như ca ca chết rồi, Lục Dĩnh nhất định sẽ liều lĩnh báo thù, nhưng bây giờ ca ca an toàn, không lo lắng tính mạng, lại nghe Lâm ca nói muốn đi tìm tường rào Liên Cảng báo thù, sớm đã xem tường rào Miếu Loan cột chung với anh em Lục Dĩnh, không khỏi lo lắng.

Sau khi Lâm Phàm đến, Lục Dĩnh ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười,"Lâm ca."

Nghe thấy lời Lâm Phàm nói, Lục Dĩnh vô cùng cảm kích, chẳng biết tại sao, Lâm Phàm trước mắt khiến nàng cảm thấy đó là một chỗ dựa vững chãi, an toàn, khiến nàng có cảm giác an tâm.

Lục Sơn nằm im trên giường, một bên là dụng cụ thể hiện số liệu cơ thể, tất cả đều ổn định.

Lâm Phàm cười nói,"Không sao cả, ngươi cứ chăm sóc ca của ngươi đi, chuyện khác không cần hỏi nhiều."

Nhưng hắn ta biết, Lâm ca nhất định sẽ đi tìm tên kia. ...

"Lâm ca, làm như vậy gây thêm phiền phức cho tường rào Miếu Loan hay không, nếu như ca ta biết, cũng không muốn để xảy ra chuyện như vậy." Lục Dĩnh nói.

Lục Dĩnh ngồi bên cạnh chăm sóc.

TRong phòng điều trị.

"Nói chuyện này làm gì, hắn là ca của ngươi, cũng là một thành viên trong tường rào chúng ta, xảy ra chuyện như vậy, ai cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, ngươi yên tâm đi, chuyện này sẽ không cho qua như vậy đâu, tường rào Miếu Loan chúng ta luôn kín tiếng, không ức hiếp người khác, nhưng cũng không phải là đối tượng mà người khác có thể tùy ý bắt nạt." Lâm Phàm nói.

Rời khỏi phòng điều trị.

"Không sao đâu, đừng quá lo lắng, tình hình của ca ngươi đã chuyển biến tốt đẹp rồi." Lâm Phàm an ủi, có thể hiểu được tâm tình của Lục Dĩnh lúc này, người thân duy nhất của mình xảy ra chuyện, ai có thể không hoảng, chứ đừng nói Lục Dĩnh là do Lục Sơn nuôi lớn, tình cảm sâu sắc, như cha như mẹ, là trụ cột duy nhất trong lòng Lục Dĩnh.

Về nhà.

Tường rào Liên Cảng không thể khinh thường, số lượng Giác Tỉnh giả ở đó không ít, cho dù là tường rào Diêm Hải, cũng chưa chắc có thể so sánh được.

Nói đến mức này rồi, Lục Dĩnh cũng không nói gì thêm nữa, yên lặng gật đầu.

Lạt Điều gật đầu, nói nhảm, nhìn thao tác của ta là biết thao tác hôm nay rất cao cấp, nhất định là mệt mỏi rồi.

Lạt Điều ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn chằm chằm người chăn nuôi.

Hắn vốn cho rằng năng lực của Lạt Điều chính là kêu gọi dị thú, dù sao thì khi nó còn ở trong trứng, chính là như vậy, nhưng ai có thể ngờ được, năng lực của Lạt Điều không đơn giản như vậy.

Có thể là vì Lạt Điều trị liệu cho Lục Sơn, cần tiêu hao năng lực của bản thân, khiến nó hơi mệt mỏi, thiếp đi rồi, dần dần, trời mờ đi, ngoài cửa truyền đến tiếng của lão Vương, cơm tối đã làm xong.

Lâm Phàm phân tích, xem ra một chiếc lá đại biểu cho việc có thể cứu sống một người, mà mỗi khi cứu người, lá cây sẽ rơi xuống, còn Lạt Điều thì cần nghỉ ngơi, chậm rãi ngưng tụ một lá cây khác.

Lạt Điều đang nằm trên chăn, ngu ngơ chìm vào giấc ngủ.

"Này, bồi bổ đi."

Lấy ra một viên huyết tinh cấp một.

Bây giờ Lạt Điều chỉ là một bé ngoan, trong đám dị thú trưởng thành, thuộc về con sinh non, ngay cả con non dị thú bình thường cũng không bằng.

Hắn vừa đáp lời lão Vương, Lạt Điều cũng vừa tỉnh lại.

Sau khi nói xong lời này.

Ánh sáng hiển hiện, trên đầu Lạt Điều hiện ra một gốc cây non.

"A, cái lá cây kia đang từ từ ngưng tụ."

"Lạt Điều, ngươi cứu người có phải sẽ khiến bản thân rất mệt mỏi không?" Lâm Phàm hỏi

Con di thú mình nuôi này hình như rất ghê gớm.

Lâm Phàm vô cùng tò mò với năng lực của Lạt Điều.

"Ngươi có thể ngưng tụ cái gốc cây non trên đỉnh đầu ra cho ta xem một chút không."

Bây giờ hắn đang thử nghiệm.

Lạt Điều nhìn thấy huyết tinh cấp một, trong đôi mắt đậu xanh hiện lên vẻ ghét bỏ.

"Đừng ghét bỏ, cứ thử trước đi."

Hắn đang thăm dò xem lá cây từ gốc cây non trên đầu Lạt Điều này, có huyết tinh khác nhau tăng cường, sẽ có biến hóa gì hay không.

Lạt Điều nuốt huyết tinh vào, giãy giụa, nuốt vào trong bụng, sau đó bắt đầu tiêu hóa. Quả nhiên, từ mắt thường có thể thấy được, tốc độ lá cây ngưng tụ lại nhanh hơn, tuy không tăng nhanh được đến mức nào, nhưng đã chứng minh huyết tinh có thể trợ giúp ngưng tụ lá cây.

"Trâu bò thật." Lâm Phàm kinh hô, vô cùng ngạc nhiên.

Lạt Điều khi còn ở trong trứng đã bị tranh đoạt, chuyện này không phải là không có đạo lý, năng lực như vậy chưa bao giờ nhìn thấy qua, bây giờ Lạt Điều đi theo mình, vậy thì chẳng phải là sau này nếu như mình bị thương nặng, cho dù lưỡi hái của Tử Thần có chém vào cổ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, là có thể được Lạt Điều kéo về từ tay Tử Thần sao.

Lạt Điều nghiêng đầu, cảm thấy trạng thái tinh thần của người chăn nuôi không tốt lắm, ta có năng lực này không phải là chuyện rất bình thường sao, có cái gì mà ngạc nhiên.

Đúng là thiếu hiểu biết.

"Lạt Điều, huyết tinh cấp bốn, tiếp tục bồi bổ đi."

Lâm Phàm lấy ra một viên huyết tinh cấp bốn, tất cả có mười một viên, giữ lại mười viên là đủ, hắn muốn biết huyết tinh cấp bốn có tác dụng với Lạt Điều lớn đến mức nào.

Lạt Điều nhìn huyết tinh cấp bốn, hai mắt lập tức lóe sáng.

Đó chính là khát vọng đối với huyết tinh cao cấp.

Sợ người chăn nuôi đổi ý, Lạt Điều lập tức há miệng, nhanh như tia chớp nuốt lấy huyết tinh.

Lập tức.

Lạt Điều giống như được năng lượng trong huyết tinh cấp bốn nuôi dưỡng, thế mà nằm sấp xuống, trên người hiện ra một màn sáng, tốc độ ngưng tụ lá cây càng nhanh, so với lúc trước thì nhanh hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát, lá cây đã ngưng tụ hoàn chỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận