Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 335 - Khô Lâu hội, người du đãng. (3)

Nhớ lại người du đãng mà hắn gặp được ở chỗ tỉnh mình, so sánh với đám người này, đúng là không thể so sánh, nơi này càng biến thái hơn.

"Ngươi bên trong Khô Lâu hội đều như vậy sao?" Lâm Phàm bình tĩnh hỏi.

Chương Yên nói,"Đúng vậy, đám người du đãng bên trong Khô Lâu hội này đều là đám phát rồ, ta nghe nói Khô Lâu hội tồn tại khi tận thế vừa mới bộc phát, khi đó Khô Lâu hội vẫn chưa phải là người du đãng, mà là người bình thường muốn tìm cách sống sót trong tận thế, nhưng khi thức ăn thiếu thốn, hoàn cảnh trở nên ác liệt, đám người này bắt đầu giết hại lẫn nhau, lấy thức ăn, dần dần tạo ra tổ chức bị điên đến tận cùng như thế này."

Lâm Phàm muốn dùng ba quả cầu lửa, trực tiếp khiến bọn hắn nổ tung thành hoa lửa đầy nghệ thuật.

Nhưng ngẫm lại thì thôi được rồi.

"Bọn hắn có trụ sở cụ thể không?" Lâm Phàm hỏi.

Chương Yên nói,"Có, nghe nói là trong huyện Bình Ấp, nhưng người đi đến đó, không một ai có thể ra ngoài."

Phanh lại.

Nhìn thấy đối phương xoa ngực đứng lên, hắn yên tâm, không có việc gì là tốt, ổn.

Rõ ràng là không ngờ con mồi lại chủ động dừng xe.

Lâm Phàm giật mình, cảm thấy rất có lỗi.

Ba chiếc xe cải tiến từ đầu đến cuối luôn bao vây bọn hắn, vẫn lái tiếp về phía trước một đoạn.

Rơi xuống mặt đất.

Đám người Chương Yên xuống xe, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, muốn an toàn, cũng chỉ có thể giết chết đám thành viên Khô Lâu hội này.

Trực tiếp dừng xe.

Trước kia con mồi khi nhìn thấy Khô Lâu hội bọn hắn, chạy còn nhanh hơn chó.

Rầm!

Gia hỏa đang nằm trên trần xe trực tiếp bay ra ngoài.

"Chạy thì nhất định là chạy không thoát, khi gặp được loại chuyện như thế này, nhất định phải dũng cảm xuống xe đối mặt, không có gì phải sợ cả." Lâm Phàm mở cửa xe, trực tiếp xuống xe.

Người du đãng điều khiển súng máy, gào thét ầm ỹ,"Mẹ nó, ông đây không thể nào tha thứ được, lại có người còn dẹp trai hơn cả ta, ta muốn bắn hắn thành tổ ong vò vẽ."

Hắn thật sự quên mất có một người đang ở trên nóc xe.

Không nói hai lời.

Loại tình huống này, bọn hắn khá hiếm gặp.

Sau khi Lâm Phàm xuống xe.

Nếu như bắn nát, ta cần cho ngươi đẹp mắt.

Trong chốc lát, Lâm Phàm rút Lôi Kiếp ra, nhanh chóng vung lên trước mặt, ngăn cản tất cả đạn bắn tới, không có một viên đạn nào có thể bắn vào người hắn.

Người du đãng điều khiển súng máy kia sửng sốt một chút, nhìn Lâm Phàm, sau đó lại nhìn họng súng máy nhỏ đang đỏ bừng, thứ đồ chơi này sao không có tác dụng gì vậy?

Cộc cộc cộc...

Con mồi không thể chạy thoát được.

Họng súng máy nhỏ bốc lên tia lửa.

Đám người du đãng Khô Lâu hội này rõ ràng lấy vị nam tử kia làm chủ.

Vẻ mặt đám người du đãng Khô Lâu hội này rất dữ tợn, nam tử nói chuyện có hình thể ít nhất là một mét chín, thân thể vô cùng cường tráng, trên vai phủ đầy kim loại màu đen, có vẻ vô cùng mạnh mẽ.

"Nam bên trái, nữ bên phải, tự giác một chút cho ông."

Đạn bắn ra, mục tiêu chính là Lâm Phàm.

Giận đập đập vào súng máy nhỏ, không nói hai lời, trực tiếp từ trên xe nhảy xuống.

Bọn người du đãng này lộ ra nụ cười xấu xa, bao vây đám người Lâm Phàm lại.

Đối với bọn hắn mà nói.

Những người du đãng khác của Khô Lâu hội xuống xe, khi đồng bạn nổ súng, gây ra tiếng vang, bọn hắn đều bịt tai lại, tức giận mắng, oán trách tên này, ngươi nổ súng không chú ý một chút, tuyệt đối đừng bắn chết đàn bà của ông.

Ông đây dáng vẻ đẹp trai, có bệnh gì à?

Quả thật là hung ác tận cùng, bị điên đến cực hạn, ngay cả lời cũng không nói, mẹ nó đã nổ súng ngay.

Lâm Phàm đang yên đang lành đứng đó.

Trong tay đám gia hỏa này không phải đang nắm đao, thì chính là Lang Nha bổng đầy gai nhọn, thậm chí ngay cả dao cắt cỏ cũng có.

"Đại bản doanh của các ngươi ở trong huyện Bình Ấp sao?" Lâm Phàm tò mò hỏi.

Nam tử không để ý đến Lâm Phàm, mà nện bước chân, từng bước đến gần hắn, khi đi đến trước mặt, nam tử này nhếch môi, lộ ra nụ cười hung tàn dữ tợn.

"Xem ra ngươi không nghe lời ta nói nhỉ."

Tiếng nói vừa dứt.

Nam tử lập tức giơ vũ khí trong tay lên, hung hăng đập về phía đầu Lâm Phàm, nghĩ bụng sẽ trực tiếp đập vỡ đầu đối phương, gây ra uy hiếp, hù dọa những tên khác một chút.

Lạch cạch!

Lâm Phàm vung tay lên đánh rơi vũ khí, trở tay đánh một quyền vào phần bụng đối phương, phịch một tiếng, chỉ thấy nam tử hóa thành một bóng đen, vút một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài.

Trong chốc lát.

Đám người du đãng này trừng mắt.

Giống như gặp quỷ, không dám tin nhìn Lâm Phàm, sau đó quay đầu lại nhìn về phía sau.

Bay... Bay?

Nam tử bị bay ra ngoài đột nhiên ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn, tình hình này ngay cả Lâm Phàm cũng có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn lại nắm đấm của mình, chắc là lực lượng từ môt quyền này của mình đã trở nên yếu đi rồi.

"Giết hắn."

Nam tử ngồi dậy tức giận gầm thét, nói xong lời này thì phù một tiếng, máu tươi phun ra tung tóe, bật ngửa ra sau, máu tươi vẽ một đường cong màu máu trong không trung.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Phàm thở phào một hơi, xem ra lực lượng từ nắm đấm này của mình không yếu, vẫn mạnh như cũ, đối phương chết không cam lòng, hồi quang phản chiếu, liều mạng gom hết mọi sức lực, gào ra hai chữ.

Chắc là như vậy.

Lúc này.

Đám người du đãng của Khô Lâu hội kịp phản ứng lại, điên cuồng vọt về phía Lâm Phàm, đám gia hỏa kia đã sớm mất đi nhân tính mà người bình thường nên có, sinh mệnh trong mắt bọn hắn, không hề đáng một đồng, thậm chí không bằng một con kiến.

Ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận