Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 358 - Ta hiểu rồi, bị người khác hiểu lầm rất khó chịu. (5)

"A, không sao cả, xóa bỏ hiểu lầm là tốt rồi, các ngươi nên biết là, cái thứ hiểu lầm này sẽ khiến người ta rất khó chịu, ta có thể hiểu được loại cảm giác khó chịu khi bị hiểu lầm kia." Lâm Phàm nói.

Ba người dìu nam tử mặc âu phục chuẩn bị rời đi.

Bọn hắn biết một bí mật.

Đó chính là khi mảnh vỡ ẩn chứa năng lượng, không thể nào dùng lửa hòa tan để chế tạo vũ khí, chỉ khi nào năng lượng bị hấp thu rồi, mới có thể dùng làm vật liệu.

Cho nên, dao động hiện lên trong dụng cụ, không phải từ cây đao kia, mà là trên người đối phương thật sự có mảnh vỡ.

Nhìn bóng lưng bốn người.

Lâm Phàm chậm rãi giơ tay lên, trên bốn ngón tay, nhảy ra bốn đốm lửa màu lam trắng, lửa như tinh linh, nhảy nhót trên đầu ngón tay, như đang uyển chuyển nhảy múa.

"Các ngươi từng ăn đồ nướng chưa?" Lâm Phàm mỏ miệng.

TRong chốc lát, bốn người bị thiêu đốt thành tro tàn.

Vẫn rất nguy hiểm.

"A..."

Nghĩ đến đám cường giả chiến đấu của tường rào Thủ Đô.

Ngay khi bọn hắn định mở miệng nói không cần.

Hắn giống như một vị khách qua đường, đến vội vàng, đi cũng vội vàng, không để lại dấu vết, không ai biết được hắn ở đây làm những gì.

Thân hình bốn người cứng đờ

Bây giờ hắn không thể đối phó được.

Ngọn lửa trên ngón tay Lâm Phàm nhảy vọt lên người bọn họ, chỉ trong chớp mắt, lửa bùng lên, thiêu cháy.

"Ta mời các ngươi ăn đồ nướng."

Lâm Phàm yên lặng nhìn,"Nơi này quá nguy hiểm, đã không thích hợp để ta ở lại, Mạc tam thiếu gia đã bắt đầu hành động tìm kiếm mảnh vỡ, ta tiêu diệt đợt đầu tiên, nhất định sẽ có đợt thứ hai cầm theo dụng cụ đến đây, bây giờ chưa phải là lúc ta bại lộ."

Liên tục lái xe đến bây giờ.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nhìn nhắc nhở thêm xăng, đã sắp cạn, trước kia xe của mình có xăng dự trữ, nhưng mà đám gia hỏa này, thật đáng giận, trực tiếp nổ xe của hắn rồi.

Quả quyết quay người rời di, hóa thành tàn ảnh, không ngừng di chuyển, cũng không lâu lắm, đi đến nơi để xe, một chân đạp ga, nhanh chóng rời khỏi thành thị thủ đô.

Ngày tiếp theo.

Lại nhìn đường.

Lâm Phàm xuống xe, nhìn bốn phía, vò đầu, có chút bất đắc dĩ, sao ngờ được lại xuất hiện tình cảnh lúng túng như vậy.

Muốn ở một nơi hoang vu bên ngoài tìm được một chiếc xe có xăng, xác suất này so với mua xổ số hạng nhất còn khó hơn.

Xem vị trí hiện tại. Nơi cách hắn gần nhất là tường rào Võ Thanh, hy vọng tường rào này vẫn còn.

Lâm Phàm đứng ở ven đường, vẫy tay.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tường rào gần đó mua chút xăng.

"Bàn thúc, ở ven đường có người vẫy tay."

Đám người bên trong xe hàng, cũng nhìn thấy Lâm Phàm.

"Có thể giúp đỡ chút không?"

Chuyện lúng túng xảy ra, xe còn chưa đến tường rào Võ Thanh, xăng đã cạn, tốc độ xe từ từ chậm lại, mãi đến khi không còn chạy được nữa, đứng trên đường lớn hoang vu.

Không biết đi được bao lâu.

Sau lưng có tiếng xe vang lên.

Hắn quay đầu nhìn lại, một chiếc xe hàng từ đằng xa chạy đến.

Nhìn xe.

Không có xăng, xe cũng không thể ném

Đây chính là Lâm Phàm.

Dưới ánh mặt trời, trên con đường hoàng vu, có một người đeo đao, kéo xe, nhanh chóng đi về phía trước.

Thiếu niên ngồi bên cạnh ghế tài xế chỉ Lâm Phàm ở bên ngoài nhắc nhở.

Mà nam tử được gọi là Bàn thúc, quả thật rất mập, mặt tròn trịa, râu lún phún, mặc áo thun, cái bụng to tròn.

Bàn thúc đương nhiên cũng nhìn thấy Lâm Phàm, vẻ mặt của hắn ta nghiêm túc lại, trong tận thế, bất cứ một người xa lạ nào xuất hiện, cũng có thể là người xấu, có ý đồ hại người.

Nhưng mà...

Xe tải vẫn từ từ chậm lại, dừng sát bên cạnh Lâm Phàm.

"Xe hư à?" Bàn thúc hạ cửa xe xuống, hỏi thăm, đồng thời cũng đánh giá Lâm Phàm, cái thứ đồ chơi tướng mạo này rất quan trọng, có người được hun đúc trong tận thế, khuôn mặt trở nên đáng ghét, xem xét giống hệt người xấu.

Mà dung mạo của Lâm Phàm thì khiến Bàn thúc có chút an tâm.

Nhìn rất đoan chính.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Bàn thúc tình nguyện dừng xe lại, về phần có nhìn nhầm hay không, thì phải xem giai đoạn giao lưu sau đó, phát hiện ra dấu vết nào không.

"Không phải xe hư, là hết xăng, có thể chở ta đến tường rào Võ Thanh gần đây không, ta muốn đến đó mua ít xăng." Lâm Phàm nói.

"A... !" Bàn thúc kinh ngạc nói,"Ngươi không biết tường rào Võ Thanh đã sớm bị dị thú triều tiêu diệt vào năm năm trước rồi sao?"

Rất kinh ngạc, rất khó hiểu, rất khiếp sợ.

Đây chính là chuyện mà người sống sót bốn bề đều biết, vậy mà đối phương lại không biết.

"Cái này đúng là không biết, ta từ tỉnh ngoài đến, đến tường rào Thủ Đô một chuyến, trên đường trở về, xe đã hết xăng." Lâm Phàm nói thật tình hình ra.

Những cái này không có gì phải giấu diếm, chuyện duy nhất giấu diếm chính là xe này lấy được từ trong tay ông chủ tiệm vũ khí ở tường rào Thủ Đô.

"A, thì ra là như vậy." Bàn thúc gật đầu, loại giải thích này hợp tình hợp lý, không có vấn đề gì cả. ...

Xe hàng tiếp tục chạy.

Xe của hắn được kéo phía sau xe hàng, còn hắn thì ngồi ở phía sau, kẹp giữa hai người.

Căn cứ vào cuộc nói chuyện phiếm ngắn ngủi, biết được vị mập mạp trước mắt này tên là Lý Đạt, được các đồng bạn gọi là Bàn thúc, đến từ thôn Bắc Dương, cái này khiến Lâm Phàm rất khó hiểu, bây giờ đám người không phải trốn trong tường rào, chính là trốn trong thành thị, lấy kiến trúc hoang phế thành công trình che chắn.

Cũng là lần đầu tiên nghe thấy có người dùng thôn trang làm công sự che chắn.

Nhưng mà nếu như ở chỗ đó, vậy thì cho thấy thôn Bắc Dương nhất định là chỗ ẩn nấp được trời ưu ái.

Giao lưu mới quen cũng cần phải tìm chủ đề, mới có thể từ từ rút ngắn quan hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận