Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 139 - Vào giờ phút này, hắn đã là thần trong lòng tất cả mọi người. (3)

Trần Bằng dường như nghĩ đến chuyện gì đó, không dám tin nhìn về phía Cố Giang.

"Cố ca, ngươi nói không phải là bọn chúng cố ý phái ra dị thú hồng huyết, tiêu hao đạn của chúng ta, khiến chúng ta không còn chủ động tấn công tầm xa nữa, dị thú triều chân chính mới xuất hiện?"

Theo Trần Bằng, nếu giống như những gì hắn ta nghĩ, vậy thì quá đáng sợ rồi.

Cố Giang gật đầu,"Ừm, có khả năng này, còn một khả năng nữa chính là mang lại áp lực không có tận cùng cho đám người sống sót, từng đợt liên tiếp, tiêu hao lòng tin của chúng ta, đợi đến khi lòng tin của chúng ta xuống thấp nhất, sẽ hoàn toàn tiến công."

Quả nhiên.

Một hồi sau.

Lại có tiếng gào thét xuất hiện.

Tất cả mọi người đang đắm chìm trong niềm vui đánh lui dị thú, nghe thấy tiếng dị thú gào thét, cả đám đều trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, rõ ràng đã đánh lui rồi, vì sao lại còn quay lại?

Đột nhiên.

Một lượng lớn dị thú ở đằng xa đã đổi sang hướng khác, tụ tập di chuyển về phía khác, bắt đầu chia ra, không còn một mực vùi đầu vào tiến công tường rào Hưng Dương nữa.

Cố Giang biết đây sẽ là một trận ác chiến.

"Dị thú phân tán, bọn chúng muốn làm gì?"

Trần Bằng gào lên, cho dù biết được ý nghĩ của dị thú thì sao chứ, chẳng lẽ lại không ngăn cản à?

Số lượng dị thú nhiều thế nào, cái này không cần phải suy nghĩ nữa, tuyệt đối còn nhiều hơn nhân loại bây giờ.

Bọn hắn dựa vào tường thành, các dị thú đã bại lui lúc này lại tụ lại, sau đó bắt đầu công kích mãnh liệt.

Vẻ mặt Cố Gaing nghiêm túc.

Một khi để các dị thú tạo thành bậc thang, chống chất đi lên, vậy thì đánh nghi binh sẽ biến thành tiến công thật sự.

"Chiến đấu."

Có người hô lên.

Khi dị thú bắt đầu phân chia hành động.

Tường rào Hưng Dương đối mặt với đợt dị thú triều đầu tiên, cũng là đợt nguy hiểm nhất, trừ ngăn cản thì không có cách nào khác.

Hắn ta đã biết rõ tình hình.

Hắn ta biết dị thú đã bắt đầu phân chia, chuẩn bị tiến công tường rào khác.

"Cuộc chiến chân chính sắp bắt đầu rồi."

Tường rào Miếu Loan.

KHông có dị thú trí tuệ khống chế, các dị thú sẽ du đãng một lát rồi tự tan rã. ...

Đã xoát đến 42.

Muốn ngăn cản trận chiến này.

Cũng không nghĩ nữa.

Hắn ta muốn tìm ra dị thú trí tuệ đang trốn trong đám dị thú triều kia, nhưng đối mặt với dị thú triều trùng trùng điệp điệp, chỉ một mảnh đen kịt, thật khó tìm kiếm được.

Đột nhiên.

Hôm qua khi bị quật, phần lưng sẽ còn dấu vết bị côn đánh, nhưng sau khi Thiết Bố Sam tiến triển, dấu vết đã trở nên mờ nhạt, không rõ ràng giống như ngày hôm qua.

Đầu óc cần dùng quá nhiều, không có thời gian dùng trên phương diện này.

Còn một cách nữa, đó chính là tìm được dị thú trí tuệ, diệt nó đi.

Đây là một loại tiến bộ rất cường thế.

TRước kia độ thuần thục của kỹ năng không thể nào tăng nhanh như vậy, chẳng lẽ sau khi hắn nắm được mấy môn võ học rồi, tạo nghệ về phương diện này từ từ tăng lên, bởi vậy xoát độ thuần thục cũng tương đối nhanh sao?

KHông rõ lắm.

Chạng vạng tối.

- Kỹ năng: Thiết Bố Sam (42/100)

Lâm Phàm hài lòng nhìn độ thuần thục.

"Hôm nay thật là sảng khoái."

Ở đằng xa có bạo động, một số lượng lớn người sống sót nhanh chóng chạy đến tường ngoài, nhìn tình hình này, trong lòng Lâm Phàm giật mình, biết chắc là có chuyện phát sinh.

Nếu không thì không có tình huống này được.

"Trần Quân, ngươi nhanh chóng đi thông báo cho những người già yếu tàn tật trong tường rào đến hầm trú ẩn tránh nạn đi." Lâm Phàm nói.

"Vâng, Lâm ca."

Nếu ở tường rào khác.

Già yếu tàn tất mà muốn tránh ở trong hầm trú ẩn là chuyện không có khả năng.

Không có người nào coi trọng người sống sót bình thường, nếu như có thể làm bia đỡ đản ngăn cản dị thú tiến công, vậy thì cũng chỉ có chút giá trị đó thôi.

Nhìn thấy còn nhiều người sống sót như vậy, nói thật, đúng là đã khiến bọn hắn kinh hoảng.

Bọn hắn tận mắt nhìn thấy dị thú triều trùng trùng điệp điệp, đúng là rất kinh người, thậm chí đã công phá cả tường ngoài, tiền vào bên trong tường rào, nhìn thấy một màn như vậy, bọn hắn đã xác định trăm phần trăm, cái tường rào này đã xong con bê.

Sau đó dị thú rút lui.

Bọn hắn vô cùng vui mừng vào trong, vơ vét thu hoạch của mình.

Ai có thể ngờ được, người sống sót vẫn còn không ít, nhưng mà xem tình hình của bọn họ thì rất tồi tệ, mệt mỏi vô cùng, ai ai cũng bị thương, nhiều người thì làm được gì chứ, đều đã nỏ mạnh hết đà, chẳng có tích sự gì cả.

Quả nhiên là không chống đỡ được dị thú, cho nên trốn vào trong hầm trú ẩn, đây là sáo lộ thường dùng.

"Chào các ngươi, ta tên là Chu Thế Thừa, mục đích các ngươi đến đây là gì?" Chu Thế Thừa chủ động đứng ra dò hỏi.

Nam tử nói chuyện tương đối lỗ mãng đang định mở miệng, đã bị nam tử có làn da ngăm đen bên cạnh cản lại, chậm rãi nói,"Mục đích các ngươi hiểu đó, muốn chúng ta tha cho các ngươi cũng được, giao tất cả huyết tinh trong tường rào của các ngươi ra đây, ta để lại cho các ngươi một con đường sống."

Vừa dứt lời.

Nam tử lỗ mãng vội vàng nói,"Còn cả nữ nhân nữa, hai nữ nhân này ta đều coi trọng rồi."

Vừa nói, vừa chỉ Lục Dĩnh và Diêu Tuyết.

Duyên dáng, đúng là duyên dáng.

Mỗi người mỗi vẻ, khi chơi nhất định sẽ rất vui.

Vẻ mặt Lục Dĩnh vô cùng giận dữ, muốn ra tay, lại bị Lục Sơn ngăn lại, lắc đầu, ra hiệu nàng cần quan sát tình hình thêm.

Chu Thế Thừa nói,"Có phải các ngươi đã quá đáng rồi không, tường rào của chúng ta mới vừa bị dị thú triều tiến công, các ngươi vây xem còn chưa tính, lại còn muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thật sự là quá đáng lắm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận