Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 192 - Lâm Phàm, ngươi là kẻ độc ác. (7)

Nhưng ngay lúc hắn ta còn đang rơi trên không.

Con quái vật kia tựa như thủ môn bắt bóng, thế mà xuất hiện dưới đất, hé miệng, chờ hắn ta rơi tự do xuống miệng.

"Mẹ nó."

Liệp Sát giả trung niên kinh hãi, rống giận, vung lưỡi búa ném vào mặt quái vật.

Phù một tiếng.

Lưỡi búa chém trúng mặt, khảm nạm vào trong thịt, máu chảy ra.

KHông đợi Liệp Sát giả trung niên cảm thấy may mắn, một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, cúi đầu nhìn lại, hóa ra quái vật đã thè đầu lưỡi dài nhỏ ra, quấn lấy nửa người dưới của hắn ta, kéo vào trong miệng, mà một cái đầu khác cũng thè lưỡi ra, quấn lấy nửa người còn lại của hắn ta.

"A..."

Hai đầu lưỡi cuốn lấy phần thân thể riêng, kéo vào từng cái miệng của mình.

"Quái vật, quái vật thật kinh khủng, chiến đấu quá đặc sắc, các ngươi nói xem, trận chiến này có đặc sắc hay không, đây là do ta sáng tạo ra, rốt cuộc ta đã sáng tạo ra cái thần thoại gì thế này."

Phập một tiếng.

Nhìn hình ảnh mà máy bay không người lái truyền về, gã đeo kính hưng phấn thét chói tai.

Liệp Sát giả trung niên đánh vào mặt quái vật, chỉ là mỗi một quyền đều chẳng thể gây ra chút tổn thương nào cho quái vật.

Quái vật mà bọn hắn sáng tạo ra này, quả thật rất đáng sợ, một búa kia đập xuống, bọn hắn còn cho rằng Dương Phi sẽ kêu thảm, nhưng ai có thể nghĩ đến, một chút dáng vẻ bị đau cũng không có, thậm chí còn có một loại hưởng thụ.

Liệp Sát giả trung niên thét lên thê thảm.

Nói xong, gã đeo kính nắm tóc, điên cuồng kêu gào, bởi vì hưng phấn, nét mặt hắn ta trở nên dữ tợn, giống như tên điên vậy.

Một đầu lưỡi quấn nửa người dưới hắn ta, một cái lưỡi khác quấn nửa người trên của hắn ta.

"Quái vật, quái vật."

Trong căn cứ Mộc Dương.

Đồng thời con quái vật này không chỉ ăn thịt dị thú, ngay cả người cũng ăn, có nhân viên công tác trong lòng đang lo lắng, sợ theo thời gian trôi qua, con quái vật này sẽ không chịu khống chế nữa.

Kéo đứt làm hai.

Gã đeo kính bình tĩnh lại, nhìn vào màn hình, quan sát số liệu, khoảng thời gian này, hắn ta đã phát hiện ra, mỗi lần Dương Phi ăn, sẽ cung cấp năng lượng cho bản thân, từ đó tăng lên số liệu về mọi phương diện trong thân thể.

Nhân viên công tác xung quanh cũng vô cùng khiếp sợ.

Hoặc có thể nói, lực sát thương từ một búa kia chẳng đáng kể chút nào.

Trong huyện thành.

Chẳng biết tại sao.

Khiến hắn ta hỏng mất.

Đây đã là người khổng lồ.

Hắn ta chỉ muốn xông ra khỏi cái huyện thành kinh khủng này.

Đến mức hình thể đã tăng vọt đến sáu bảy mét.

Thân thể cao lớn của Dương Phi xuyên qua huyện thành, không ngừng chạy về một dãy nhà, hắn ta biết, nơi đó có rất nhiều con mồi.

Rất nhanh, đầu mắt trắng đã xác định phương hướng.

Dương Phi sau khi giải quyết xong Liệp Sát giả, hai cái đầu tự chuyển động phần mình, nhìn về hai hướng khác nhau, có vẻ như đang tìm kiếm gì đó.

Càng quan trọng hơn là, cái này có vẻ còn chưa là cực hạn, tốc độ còn đang tăng thêm.

"Ta phải thoát khỏi nơi này, ta không muốn bị quái vật giết chết."

Hắn ta đã ném lời đồng bạn ra sau ót.

Vào giờ phút này.

Trong đáy mắt gã đeo kính hiện lên dã tâm, loại dã tâm này chính là niềm vui ngoài ý muốn mà Dương Phi mang lại cho hắn ta.

Trên mặt hắn ta tràn ngập sợ hãi, bất an, điên cuồng, tinh thần chịu kích thích, từng hình ảnh đẫm máu liên tục hiển hiện trong đầu hắn ta.

"Đây là quái vật, không thể nào đối phó, thật là đáng sợ."

Người sống sót chạy trốn đi kia, không nghĩ đến chuyện quay lại đại bản doanh, mà tìm một chiếc xe, điên cuồng chạy ra ngoài thành.

Khi hắn ta nuốt những con mồi này rồi.

Bản thân sẽ càng mạnh hơn.

Hắn ta muốn quay về tìm Lê Bạch báo thù, giống như xách một con gà, ném hắn ta vào trong miệng, dùng hàm răng sắc bén cắn nát hắn ta.

Trong một tòa nhà dân.

"Sao bọn hắn còn chưa quay về?"

Một nữ người sống sót nhìn con đường yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, rất lo lắng cho đồng bạn đã ra ngoài, các nàng sinh hoạt trong cái huyện thành này đã được một khoảng thời gian rất dài.

Mãi cho đến nay, đều là do đồng bạn Liệp Sát giả dẫn đi săn giết dị thú.

"Không có chuyện gì, đợi lát nữa chắc hẳn sẽ quay về."

Người sống sót khác nói.

Người sống sót Liệp Sát giả đi ra ngoài kia chính là chủ chốt của bọn hắn, cho đến nay vẫn là do hắn ta phụ trách chuyện ăn uống của bọn hắn, hơn nữa cũng đối với bọn hắn rất tốt, không hề có tình huống bị nghiền ép như trong tưởng tượng bao giờ.

Bọn hắn không nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này.

Cảm thấy những tường rào kia không có gì tốt, sống ở chỗ này rất tốt.

Đột nhiên.

Một người sống sót trừng to mắt, hoảng sợ nói,"Các ngươi nhìn xem, đó là thứ gì thế."

Tất cả mọi người đều theo tiếng kinh hô này mà nhìn lại, đi đến trước cửa sổ, nhìn về hướng đó, chỉ một cái liếc mắt đã dọa bọn họ sợ choáng váng, chỉ thấy cách đó không xa có một con quái vật khổng lồ, đang chạy về phía bọn họ.

Cách đó không xa, quái vật khổng lồ kia vừa đi vừa bắt lấy dị thú, ném vào trong miệng, ăn đến miệng đầy máu, nhìn vào khiến người ta run như cầy sấy, không rét mà run, phải gọi thẳng là khủng bố.

"Đây là dị thú sao?"

"KHông phải đâu, ta cảm thấy nó khá giống người."

"Làm sao có thể là người, ngươi không thấy hắn có hai cái đầu sao, còn nữa, hình thể của hắn cũng quá lớn rồi."

"Ngươi nhìn hắn hình như đang đi về phía chúng ta đúng không, không phải là phát hiện ra chúng ta đấy chứ."

"KHông có khả năng, sao có thể như vậy chứ."

Khi quái vật hai đầu tiến về phía bọn hắn càng lúc càng gần, trong lòng bọn hắn càng hoảng hốt hơn, có một ý nghĩ không ổn nảy lên trong đầu bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận