Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 320 - Ta đi hóng gió một chút.

Thân là dị thú thức tỉnh, năng lực thức tỉnh còn là lôi điện, hiệu quả cực kỳ đáng sợ, đối phó thật sự khá khó giải quyết.

Đồng thời bọn hắn cũng rất khó hiểu.

Con dị thú thức tỉnh này tại sao lại xuất hiện ở đây.

Hơn nữa còn vết thương chồng chất, vừa nhìn đã biết ở chỗ khác bị đánh đập, nhưng mà chạy đến địa bàn của nhân loại, hành vi này khiến người ta khó có thể hiểu được.

Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?

"Đây là sao thế? Các ngươi đánh nó thành thế này à?" Lâm Phàm hỏi.

Lê Bạch nhún vai,"Không phải, khi nó đến đã như vậy rồi, ngươi nói con dị thú thức tỉnh này bị sao thế, vì sao lại xuất hiện ở đây?"

"Mọi người đừng lo lắng, ta biết con dị thú này." Lâm Phàm nói.

Hắn biết Độc Giác Lang Cẩu có thể nghe hiểu.

Giống như một đứa nhỏ ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà cáo trạng.

Không ngờ còn có thêm con dị thú này nữa.

Độc Giác Lang Cẩu phát ra tiếng nghẹnj ngào trầm thấp.

Nhưng mà Lê Bạch lại không ngờ Lâm Phàm còn biết nhiều dị thú như vậy.

Đột nhiên.

Lê Bạch thì không lo lắng gì.

Mặt mũi tràn đầy ấm ức.

Lạt Điều và tinh tinh còn chưa tính.

Con dị thú này đã bị thương, một khi bọn hắn thật sự ra tay, có thể đánh đến mức dị thú phải lòi phân.

Còn về chuyện Độc Giác Lang Cẩu biểu đạt ý nghĩ với hắn như thế nào, đó là chuyện của Độc Giác Lang Cẩu, hắn có thể dựa vào năng lực bổ não cường đại, cưỡng ép suy đoán ra suy nghĩ của Độc Giác Lang Cẩu.

Bọn hắn đang tìm kiếm Độc Giác Lang Cẩu.

Lâm Phàm nhìn Độc Giác Lang Cẩu bị thương nghiêm trọng, lắc đầu nói,"Này, sao ngươi lại bị đánh thành thế này, ta nhớ ngươi rất thông minh mà."

Chẳng lẽ chính là mấy người kia?

Lâm Phàm nhìn Độc Giác Lang Cẩu, nói,"Nhìn vết thương trên người ngươi, không giống do dị thú làm ra, ngươi ở bên ngoài gặp phải truy sát sao?"

Hắn nghĩ đến bốn người sống sót hắn gặp được trong huyện Miếu Loan lúc trước.

Nhưng mà mũi gia hỏa này cũng thính thật.

Cái đầu nhỏ này dùng rất tốt.

"Không sao, đến nơi này của ta rồi, ngươi sẽ an toàn, trước kia đã nói với ngươi rồi, đi theo ta một ngày ăn chín bữa, không phải ngươi phản nghịch muốn một mình xông xáo sao, xem đi, có phải bị người ta đánh rồi, còn đánh đến mặt mũi bầm dập, thật thê thảm mà."

Lâm Phàm cười, lắc đầu, đúng là Độc Giác Lang Cẩu rất thông minh.

Đột nhiên.

Độc Giác Lang Cẩu cụp đuôi, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Phàm, cúi đầu, kêu ô ô, ý rất rõ ràng, bây giờ ta rất nguy hiểm, cầu thu nhận, xin giúp đỡ.

"Năng lực này lợi hại."

Lâm Phàm nhận ra sự khác lạ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột ngột nhìn thấy có người bay trên không trung. Phía sau đối phương là ngâng quang ngưng tụ thành một đôi cánh.

Độc Giác Lang Cẩu dường như cảm ứng được gì đó, cảm xúc trở nên bất ổn, toàn thân run rẩy, nhìn lại phía sau lưng.

Thế mà biết khi bị đuổi giết chạy đến tìm hắn.

Lâm Phàm nhắc lại chuyện xưa, vì để cho Độc Giác Lang Cẩu hiểu ra, trước kia người từ bỏ phú quý đầy trời, bây giờ hối hận đi.

"Ô ô..."

Độc Giác Lang Cẩu nức nở, rất rõ ràng, đã bị đánh khóc.

Rất rõ ràng, đây là vì hắn đã từng cho Độc Giác Lang Cẩu một chút xíu huyết tinh, giúp Độc Giác Lang Cẩu cảm thấy người quản lý đến từ tường rào Miếu Loan này, người sáng tạo hệ thống Võ Đạo và lửa này có thiện ý rất lớn.

Cái nào cũng có khả năng.

Hay là trong tình huống thần không biết quỷ không hay, bị Độc Giác Lang Cẩu lén lút theo dõi, xác định vị trí của hắn?

Là ngửi mùi của hắn chạy một đường đến đây sao?

Lâm Phàm chưa từng nhìn thấy người biết bay, đây là lần đầu tiên.

Sau đó, hắn phát hiện có một chiếc xe đang nhanh chóng chạy về phía này, tốc độ cực nhanh, chân ga đạp đến tận cùng, quét sạch bụi bặm hai bên, giống như bão cát đang đến.

Xe quen.

Xem ra đúng như những gì hắn nghĩ.

"Đừng sợ, vẫn là câu nói kia, có ta đây rồi."

Lâm Phàm thấy Độc Giác Lang Cẩu run rẩy, nhẹ giọng an ủi, làm đại ca phải có khí thế, nếu muốn thu Độc Giác Lang Cẩu làm tiểu đệ, thì phải để nó hiểu rõ, nhân loại trước mắt ngươi có năng lực bảo vệ ngươi.

Nam tử bay trong không trung khóa chặt mục tiêu Độc Giác Lang Cẩu, tăng tốc độ, vèo một tiếng, từ trên trời giáng xuống, đứng trên mặt đất.

"Ta xem ngươi chạy chỗ nào."

Hắn ta không ngờ con dị thú độc giác này đã trưởng thành đến mức này, nhưng mà cho dù như thế, cũng không có tác dụng gì cả, bốn người bọn họ liên thủ có thể đánh dị thú độc giác chạy trối chết.

Chỉ là không nghĩ nó chạy quá nhanh, khi bọn hắn không để ý đã chạy thoát.

May mà tìm được.

Nếu không mọi chuyện đều uổng phí.

"Ô ô..."

Độc Giác Lang Cẩu bị dọa sợ, kêu lên nghẹn ngào.

Chiếc xe kia đột nhiên đạp phanh lại, xoay một vòng lớn rồi vững cừng dừng lại.

Ba người xuống xe.

"Là ngươi."

Bọn hắn vẫn có ấn tượng rất sâu về Lâm Phàm, dù sao thì ở trong tận thế, nghĩ đến chuyện đến tiệm sách vận chuyển sách đi, cũng là độc nhất vô nhị trên thế gian.

Người nói chuyện đeo kính râm, mặc áo jacket đen, hình thể cường tráng, áo jacket bị kéo căng, đủ để chứng minh cơ bắp đối phương nhất định rất khủng bố.

"Các ngươi có việc gì?" Lâm Phàm nói.

Nam tử áo jacket chỉ vào Độc Giác Lang Cẩu,"Con dị thú này chúng ta muốn bắt đi, ngươi không có ý kiến gì chứ."

Lâm Phàm cúi đầu nhìn Độc Giác Lang Cẩu, lúc này Độc Giác Lang Cẩu đang nhìn Lâm Phàm với ánh mắt tội nghiệp, đó là ánh mắt cầu xin, dường như đang nói, cầu xin ngươi, mau cứu ta, tuyệt đối đừng để bọn hắn bắt ta đi.

"Có chút ý kiến." Lâm Phàm quả quyết trả lời.

Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận