Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 437 - Ta có gan.

Mà những Giác Tỉnh giả trong tường rào Hoài Phổ kia, sau khi nhìn thấy thực lực của đối phương, cả đám đều trở nên rất thành thật.

Lúc này, tiến sĩ Aiwa nhìn về phía tác phẩm xuất sắc mà mình cực khổ nghiên cứu ra, không nghĩ đến trực tiếp bị một quyền của đối phương đánh nát, đau lòng, khó chịu, bất lực, không biết kết cục sau cùng sẽ như thế nào.

"Không phải bọn hắn, mà là do một mình ta làm ra." Tiến sĩ Aiwa nói.

"Ôi cha, lại còn có chút dương dương đắc ý nữa, xem ra ngươi là nhân tài, ở trong thời đại này, có thể làm loại thí nghiệm này đều là nhân tài." Trần Hổ đánh giá đối phương, đúng như lời hắn ta nói.

Tiến sĩ Aiwa ngẩng đầu nói,"Nhưng phần lớn cũng là tên điên."

"Tên điên?" Trần Hổ cười lớn, chỉ vào tiến sĩ Aiwa nói,"Ngươi nói rất đúng, quả thật chính là một đám điên rồ, thậm chí còn là não tàn."

Nói về cái tường rào Ma Đô kia đi, đã bị dị thú thức tỉnh cấp chín tiêu diệt, ngay cả chút khả năng phản kháng cũng không có.

Vì sao dị thú thức tỉnh cấp chín lại xuất hiện?

Dị thú thức tỉnh cấp chín diệt đi tường rào Ma Đô, phạm vi hoạt động chắc hẳn là đang ở tỉnh gần đó, không nói chính xác khi nào sẽ xuất hiện, huống chi ở trong tỉnh Dưỡng Lão không có tiền đồ, muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn, thì phải đến tỉnh ngoài.

Bên ngoài có động tĩnh vang lên.

"A..." Tiến sĩ Aiwa giật mình, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu như thật sự không có đường để đi, bị bán đến nơi đó có lẽ cũng là lựa chọn sống duy nhất có thể đi, hắn ta cũng biết về phương diện nhân tài này, phần lớn tường rào có thực lực đều khan hiếm.

Đột nhiên.

"Các ngươi chuẩn bị xử lý ta như thế nào?" Tiến sĩ Aiwa hỏi.

Một người sống sót vội vàng chạy vào,"Hổ ca, tên lúc trước chạy đi đã dẫn theo một người lạ giết về rồi."

Còn không phải là do những chuyên gia não tàn kia làm ra sao.

"Tình hình gì vậy?" Sắc mặt Trần Hổ lạnh lẽo, đều đã khống chế hết nơi này, chẳng lẽ cón có gia hỏa không biết sống chết muốn gây chuyện sao.

KHoé miệng Trần Hổ cong lên nở nụ cười,"Chuẩn bị bán ngươi đến tường rào Thủ Đô."

Tiến sĩ Aiwa cúi đầu, bị chửi não tàn đương nhiên tức giận, nhưng bây giờ tình hình hắn ta không thể tức giận được, chỉ có thể yên lặng cúi đầu thừa nhận.

Có người quen ở tường rào Thủ Đô, chính là lựa chọn tốt nhất hàng đầu.

Lửa giận Trần Hổ bùng lên, xông ra ngoài.

Trần Hổ đã nghĩ kỹ, tường rào Hoài Phổ trong mắt hắn ta, chỉ là nơi dừng chân ngắn ngủi mà thôi, khi hắn ta nghiền ép sạch sẽ giá trị của tất cả mọi người rồi, thì sẽ đến tường rào Thủ Đô gia nhập vào trướng huynh đệ đã quen biết nhiều năm.

Trong mắt tiến sĩ Aiwa loé lên ánh sáng, không đợi hắn ta kịp phản ứng, đã bị người ta kéo lấy cánh tay lôi đi, đau, nhưng vẫn nhịn xuống, nếu nói nhảm, sẽ bị đối phương hành hung.

Tiên sĩ Aiwa cũng kinh ngạc khi nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ Quý Xương Bảo thật sự dẫn vị kia đến cứu hắn ta sao?

Mẹ nó, ta không đi tìm hắn, chính hắn còn dám quay về, ta thấy hắn chính là muốn chết rồi, ra ngoài giết chết hắn."

Không biết người ta mạnh như thế nào à?

Bọn hắn nhìn thấy người quản lý cũ quay về cũng rất khiếp sợ.

"Tự tin chút đi, ta nghĩ có thể bỏ ba chữ cảm giác như đi."

Bên ngoài.

Thực lực bản thân vốn không yếu.

Số tuổi này của hắn ta mà bị nhiều người trẻ tuổi đánh như vậy, đúng là mất mặt, mặt mũi mất hết rồi.

"Đúng vậy, không phải là đi tìm chết sao?"

"Lão Quý, ngươi còn quay về làm gì chứ?"

ĐỐi phó với dị thú cao cấp chắc hẳn không có bản lĩnh gì, nhưng đối phó với những người có cấp bậc thấp hơn, rất dễ dàng, rất đơn giản.

Lâm Phàm và Ngô Đình đứng sánh vai nhau, nhìn Quý Xương Bảo kêu gào ở đằng trước, bảo đổi phương ra ngoài, người vây xem cũng không được tốt lắm, cơ bản đều là người sống sót của tường rào Hoài Phổ lúc trước.

"A, được rồi."

Ngô Đình biết Quý Xương Bảo nhất định sẽ dựa vào Lâm ca cướp lại tường rào, nhưng mà hắn ta cảm thấy đám người trốn từ tường rào Ma Đô ra kia, còn có thể gây ra chút ảnh hưởng đối với tỉnh Tô khá yên bình này.

Những người này từ tường rào cỡ lớn chạy đến.

Rõ ràng đã chạy rồi, còn quay lại làm gì?

Ngô Đình nhỏ giọng nói với Lâm Phàm,"Lâm ca, sao ta cứ cảm giác như hắn đang chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng thế."

"Trần Hổ, mẹ nó ngươi ra đây cho ta, cướp tường rào của ta, hôm nay ta phải bắt ngươi trả lại." Quý Xương Bảo gào lên, bởi vì cố sức quá mức, cổ cũng đỏ bừng lên.

Nếu như bọn hắn là Quý Xương Bảo, đã sớm chạy mất dạng rồi, trời đất bao la, bên ngoài đều là dị thú, ai có thể tìm được chứ.

"Ai..."

Bọn hắn thân là một thành viên của tường rào Hoài Phổ, thể xác tinh thần đều thuộc về tường rào, chứ không thuộc về một người nào đó, cho nên người quản lý đổi thành ai cũng không quan trọng, quan trọng là chỉ cần bọn hắn không bị tác động là được.

Quý Xương Bảo nhìn đám gia hỏa kia, không hề nghĩ đến có thể có được sự ủng hộ từ đám người bọn hắn, đều là cỏ đầu tường, nghiêng ngả, ai mạnh thì đứng bên phía đó.

Bây giờ hắn ta yếu thế, từ quản lý Quý đã biến thành lão Quý.

Đây chính là thực tế.

Lúc này.

Một bóng người xuất hiện, Trần Hổ cầm đầu lạnh nhạt nói,"Quý Xương Bảo, ta không đuổi tận giết tuyệt ngươi, ngươi thì hay rồi, còn chủ động tìm đến tận cửa, rốt cuộc là ai cho ngươi ăn gan hùm mật báo, còn dám trở về?"

Chính chủ đến rồi.

Quý Xương Bảo tìm kiếm trong đám người, liếc mắt thấy tiến sĩ Aiwa.

Nhìn thấy hắn ta vẫn còn sống, không khỏi thở phào một hơi, chỉ cần còn sống là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận