Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 573 - Uy hiếp.

Vì ngăn chặn chuyện này phát sinh.

Tần Khiếu vẫn luôn muốn uy hiếp ý nghĩ của những người kia.

Đáng tiếc, hiệu quả cũng không tốt.

Dù sao bây giờ Giác Tỉnh giả cũng đầy đường.

Giác Tỉnh giả cấp chín?

Bây giờ tùy tiện ném một cục gạch, người bị nện trúng cũng có thể là Giác Tỉnh giả cấp chín.

"Cuộc sống an bình là quan trọng nhất." Lâm Phàm uống miếng nước, vừa cười vừa nói.

Tần Khiếu nói,"Về sau có tính toán gì không?"

Hắn ta muốn trò chuyện với Lâm Phàm thật tốt, dù sao thì đã lâu không gặp.

ĐƯơng nhiên, còn có Ngô Đình.

Được rồi, ngươi nói có lý.

Chút tự tin này vẫn có.

"Không thể nào, huống hồ ta cũng chẳng biến mất cơ mà, ta chỉ đi dạo bên ngoài, chỉ là các ngươi không biết ta ở đâu mà thôi."

Lâm Phàm không do dự, gật đầu đồng ý.

Lâm Phàm nói,"Nếu như không phải Tiểu Hi Vọng gặp chuyện, ta tạm thời không có ý định lộ mặt, thời đại mới thuộc về đám người của thời đại mới, bây giờ sứ mệnh của ta đã hoàn thành, ta chỉ nghĩ đến cuộc sống mà bản thân ta muốn."

"Ta đi chung với ngươi, vừa hay ta cũng đã lâu rồi không gặp bọn hắn.

Nghe thấy lời này Tần Khiếu bất đắc dĩ nhún vai.

Tần Khiếu nói,"Lại định đột nhiên biến mất?"

"KHông được, ta nghĩ ta vẫn nên về khu vực Miếu Loan gặp bọn hắn một lần, ta xuất hiện thế này, bọn hắn nhất định đều biết, đi trễ còn không biết bọn hắn sẽ nói ta như thế nào nữa." Lâm Phàm muốn đến khu vực Miếu Loan gặp mọi người, dù sao thì cũng từ biệt đã lâu, rất nhớ, nhất là Tiểu Hi Vọng nhất định là càng nhớ hơn.

Để lại một đám nhân viên ở hiện trường ngơ ngác nhìn nhau.

"Cùng ăn một bữa cơm chứ?" Tần Khiếu hỏi.

Bọn hắn còn muốn tìm Lâm Phàm ký tên nữa, đây chính là chúa cứu thế, nếu có thể ký tên và chụp ảnh chung, vậy thì có thể xem đó là bảo vật gia truyền, liên tục truyền thừa.

"Được."

Máy bay quá chậm, cho dù Tần Khiếu là Giác Tỉnh giả niệm lực cũng có thể dựa vào công cụ phi hành, nhưng tốc độ vẫn rất chậm, đâu nhanh như hắn phi hành, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nắm lấy tay Tần Khiếu, sau một tiếng kinh hô, trực tiếp bay lên bầu trời, hóa thành một tia sáng rồi biến mất tăm.

"Một, một phút?"

Khu vực Miếu Loan.

Được rồi.

Không còn cách nào khác.

"Đi, ta cảm nhận được bọn hắn đang ở đâu." Lâm Phàm nói.

Bây giờ xem ra đó là không thể nào.

Nói thật.

Tần Khiếu đi theo bên cạnh Lâm Phàm, từ đầu đến cuối đều đang bình ổn nội tâm kích động của mình.

'Đã hiểu."

Chỉ có thể nói thật đáng tiếc...

Ta yếu gà, chuyện này hắn ta thừa nhận, đương nhiên, ở trước mặt người khác, cho dù đánh chết hắn ta, hắn ta cũng sẽ không chấp nhận mình yếu hơn người khác.

Giờ phút này, hắn ta đã hiểu sâu sắc, thực lực Lâm Phàm đã đạt đến tình trạng hắn ta khó tưởng tượng được.

Tiến bộ những năm này chỉ sợ là khủng bố đến cực hạn.

Tần Khiếu thở hổn hển, kiểu tóc đã lộn xộn, đều thổi ngược ra sau, cả người có chút mơ hồ, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Tần Khiếu:... ?

"Đã rất chậm, thật ra ta có thể càng nhanh hơn, chỉ là sợ thân thể ngươi không chịu đựng được mà thôi." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Có cần phải nhanh như vậy không?

Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Chào mọi người, đã lâu không gặp."

Lâm Phàm đẩy cửa ra, chỉ thấy những gương mặt cũ quen thuộc, cả đám đều đang ở trước mắt, bây giờ gặp lại dường như đã cách mấy đời, nhưng cho dù đã lâu không gặp mặt, vẫn không ảnh hưởng đến địa vị của hắn trong lòng đối phương.

"Oa, Lâm ca."

Người phản ứng nhanh nhất chính là Ngô Đình, chỉ thấy hắn ta hô lên, sau đó lập tức chạy đến ôm chầm lấy Lâm Phàm.

"Lâm ca, những năm qua ngươi đã đi đâu thế?"

Ngô Đình không nhịn được hỏi.

Bọn hắn biết Lâm Phàm đang ở nơi nào đó, tuy rằng có lúc vẫn luôn tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy đối phương.

"Không đi đâu cả, chỉ đi lung tung, thả lỏng một chút."

Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Lúc này, đám người đều tụ đến, có người mỉm cười nhìn chằm chút, có người thì hít sâu, xoa mắt, cảm thấy giống như đang nắm mơ.

Lê Bạch đi đến trước mặt, đập một cái vào ngực hắn,"Khá lắm, không rên một tiếng biến mất nhiều năm như vậy."

Lâm Phàm nói,"Không gặp thì rất lâu, nhưng ta vẫn luôn chú ý đến các ngươi, chỉ là các ngươi không phát hiện ra mà thôi."

"Vậy là phải trách chúng ta à?"

"Ừm, nếu như ngươi nghĩ như thế, cũng không phải là không được." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"Ha ha ha..."

Lê Bạch cười, trong khoảng thời gian không gặp nhau, hắn ta cảm thấy nếu như mình gặp mặt Lâm Phàm, nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi thật sự gặp nhau, hắn ta lại phát hiện không có lời nào để nói cả.

Tất cả lời nói đều cất giấu trong tình cảm, chỉ có thể nói đơn giản một hai câu.

Lâm Phàm nhìn lướt qua tất cả mọi người, ánh mắt vô cùng hiền hòa, hắn phát hiện tất cả mọi người đã già, trên mặt không phải có thêm nếp nhăn thì chính là thêm tóc trắng.

"Các ngươi đều đến rồi, còn cả bạn học Tiểu Ái cũng lớn rồi." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"Chào thúc thúc." Tiểu Ái bình tĩnh hỏi.

Lâm Phàm gật đầu với Tiểu Ái, trong lịch sử loài người có một vị duy nhất có thể nhìn thấu tương lai, những chuyện của tập đoàn Long thị, có khả năng đều đã bị nàng nhìn thấy, thậm chí còn nhìn thấy chuyện diễn ra sau đó.

Hắn tin khi Tiểu Ái trưởng thành, năng lực cũng sẽ tăng mạnh.

"Tiểu tử ngươi tốt đến, vừa về đã nói chúng ta già, nhưng mà ngươi nói cũng đúng, quả thật già rồi, ngươi nhìn xem đầu ta đầy tóc trắng, thật đáng buồn, có lẽ do mấy năm qua không được nghỉ ngơi tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận