Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 124 - Hu hu... Hắn chết quá thảm.

Những người sống sót đang bận rộn dựng hết mọi chuyện trong tay lại.

Giám sát nhìn thấy loại tình huống này, tức giận quát lên, đáng chết, đã vào lúc này rồi, đám gia hỏa này còn dám lười biếng, đúng là muốn chết mà.

Chỉ là sau khi hắn ta phát hiện đông đảo người sống sót đều nhìn về một phía.

Hắn ta cũng khựng lại, thuận theo hướng đó nhìn sang.

Đột nhiên phát hiện có một bóng người xuất hiện.

Bóng người kia cao khoảng ba bốn mét, sau lưng đang kéo một cái xác dị thú to lớn.

Mỗi một bước đi đều rất vững chãi.

Quan sát từ đằng xa, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bách.

Giàn giáo lên xuống chậm rãi hạ xuống mặt đất.

Rất nhanh, bóng đen to lớn đã bao phủ toàn bộ người sống sót ở bên dưới.

Lúc này.

Ánh mắt của những người sống sót đứng trên tường thành di chuyển theo xác dị thú.

Vì sao đội Bạo Long ở trong tường rào Diêm Hải lại có danh tiếng như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Lê Bạch.

"Mau tránh ra..."

Giám sát liếc mắt đã nhìn ra được đối phương là ai, tự lẩm bẩm một mình.

Khi xác dị thú lên đến một độ cao nhất định.

Đối phương cường đại rõ như ban ngày.

"Lê Bạch..."

Lê Bạch không dùng đến giàn giáo, chỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía tường ngoài, hai tay cầm xác dị thú, dùng sức thật mạnh, đột nhiên ném xác dị thú lên trên tường thành, còn hắn ta thì vươn hai tay ra bám lấy vách tường, giữa mười ngón tay và vách tường dường như có nham thạch dung hợp lại, nhanh chóng leo lên.

Nếu như bị xác dị thú đập trúng, sợ sẽ biến thành thịt nát.

Lê Bạch chạy đến bên dưới tường ngoài, thân thể hắn ta giống như được tạo thành từ những tảng đá, khiến người ta có cái cảm nhận đầu tiên là cứng rắn, cường tráng.

Đám người hỗn loạn kéo sang hai bên.

Bắt đầu rơi xuống.

Những người sống sót kinh hoảng hô lên.

Cái rắm này thả bay về phía người sống sót bị què chân kia.

Lê Bạch đỡ được xác dị thú rồi liếc mắt nhìn đối phương, trực tiếp xé trên xác dị thú một mảnh thịt, ném đến trước mặt đối phương, trong sự cảm tạ rối rít của đối phương, hắn ta mang xác dị thú rời đi.

Trong phòng đang ầm ỹ đột nhiên an tĩnh, đám người đồng loạt nhìn lại, muốn nhìn thử rốt cuộc là ai.

Mà ngay khi hắn ta đang tuyệt vọng.

Lúc này, Lê Bạch đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, vóc người cao ba bốn mét đã biến thành một mét tám, bộ dáng thanh niên, nhìn cũng chỉ hơn 30 tuổi mà thôi.

Duy chỉ có một người sống sót chống gậy, vì quá bối rối, thế mà lại té lăn trên đất, nhìn xác dị thú đang rơi xuống, nghẹn ngào gào lên.

"Đội trưởng, bây giờ ngươi là Giác Tỉnh giả cấp bốn sao?" Dương Phi căng thẳng hỏi.

Chính là vì không muốn mất mặt.

Lê Bạch rất thích thi triển hình thái năng lực Kiên Thạch Cự Nhân, nhưng di chứng duy nhất chính là sẽ thường xuyên đánh rắm, đến mức hắn ta vô cùng bất đắc dĩ, cho dù có ra ngoài săn giết dị thú, phần lớn thời gian cũng chỉ đi một mình.

Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, dễ dàng đón được xác dị thú.

Nhìn một cái.

"Đội trưởng..."

Tất cả mọi người kinh hô.

Hơn nữa thời điểm đi, phù một tiếng, Lê Bạch thả một quả rắm.

Cửa lớn đang đóng chặt bị đẩy ra.

Căn cứ đội Bạo Long.

Chỉ là đối với người sống sót này mà nói, mùi rắm của Lê Bạch thả ra rất thơm, bởi vì có thịt dị thú trước mặt, cho dù có thúi chết người, hắn ta cũng phải nói là thơm. ...

"Không phải." Lê Bạch lắc đầu.

Hắn ta vốn cho rằng lần này ra ngoài săn giết dị thú, có thể tiến hóa đến Giác Tỉnh giả cấp bốn, nhưng hiện thực tương đối tàn khốc, cũng không thành công, vậy thì đội trưởng chính là cường giả cấp bốn đầu tiên của tường rào Diêm Hải.

Đội Bạo Long bọn hắn cũng sẽ chân chính trở thành CHúa Tể.

Nhưng mà sau khi hắn ta có ý nghĩ trở thành đội trưởng của đội Bạo Long rồi, ý nghĩ của hắn ta cũng lặng lẽ thay đổi.

Hắn ta biết Lâm Phàm là Giác Tỉnh giả cấp ba.

Nếu như Lê Bạch trở thành Giác Tỉnh giả cấp bốn, chẳng phải là trực tiếp nghiền ép, hoàn toàn không đạt được kết cục mà hắn ta muốn.

Cấp ba đối đầu với cấp ba.

Tốt nhất là Lê Bạch bị giết chết, mà hắn ta chính là thành phần nóng cốt duy nhất của đội ngũ, sau này hắn ta tuyệt đối sẽ không tìm Lâm Phàm báo thù, thậm chí còn đưa lễ vật bồi tội, hy vọng đối phương tha thứ, nảy sinh xung đột là do bọn hắn, không liên quan gì đến đội Bạo Long chúng ta.

Đế lúc đó, hắn ta có thể an tâm mà hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.

Mà trong lòng đội viên khác thì đang rất tiếc nuối.

Nhưng mà bọn hắn vẫn rất có lòng tin với đội trưởng.

Lần này không thành, lần sau nhất định sẽ thành công.

"Đội trưởng, không sao cả, ta tin không lâu nữa, nhất định có thể lên đến cấp bốn." Dương Phi kiên định nói.

Lê Bạch gật đầu, cũng không cảm thấy tiếc nuối vì tạm thời không đạt được cấp bốn.

Hắn ta vẫn tương đối tự tin với bản thân.

Với thiên phú của Lê Bạch ta, tiến hóa đến cấp bốn dễ dàng như lấy đồ từ trong túi, vô cùng đơn giản, không có chút áp lực nào.

Sau khi dị thú triều kết thúc, lại đi săn giết dị thú, còn có vấn đề gì sao?

"A, Diêu Thế Quang đâu rồi?"

Lê Bạch nhíu mày, mở miệng hỏi.

Lúc trước hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xây dựng tiểu đội, mà chỉ nghĩ đến chuyện bản thân hành động một mình, nhưng trong một lần săn giết dị thú gặp phải một chút xíu ngoài ý muốn, được Dương Phi và Diêu Thế Quang cứu đi.

Nói thật, lúc trước hắn ta thân là Giác Tỉnh giả, lại được hai người bình thường cứu, quả thật có chút mất mặt.

Sau này bọn hắn muốn đi theo mình lăn lộn.

Lê Bạch nghĩ đến ơn cứu mạng, còn chưa trả được, dẫn theo bọn hắn cũng được.

Sau đó thì xây dựng đội ngũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận