Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 145 - Lãnh tụ tinh thần, hắn vẫn còn, chúng ta không sợ. (4)

Lâm Phàm cùng đoàn người đi đến tường thành tường ngoài, xung quanh là người sống sót bận rộn, tất cả đều nhìn Lâm Phàm với ánh mắt sùng bái tôn kính.

Rõ ràng.

Trong lòng bọn hắn, Lâm Phàm đã bắt đầu trở thành thần bảo vệ của tường rào rồi.

Kiến trúc tường ngoài trước mắt vô cùng hoang phế, tất cả mọi người đều đang tự tìm kiếm gia sản của mình, nhìn xem còn gì có thể dùng được hay không.

"Tường rào chúng ta có tất cả bao nhiêu người?" Lâm Phàm hỏi.

Lão Chu nói,"Mấy năm trước, tường rào có mấy vạn người, sau này chết thì chết, đi thì đi, đến bây giờ chắc hẳn là khoảng ba ngàn người, không còn đông đúc như trước nữa."

Tường rào cỡ nhỏ không có bất cứ lực hấp dẫn nào cả.

Chỉ cần có cơ hội có thể đi, người sống sót nhất định sẽ đi, đến tường rào lớn hơn để sinh sống, tuy ở đó sinh hoạt khổ cực, nhưng lại an toàn.

Hoàng Hải nói ý nghĩ trong lòng mình ra.

Nếu như là ở tường rào khác, tầng quản lý có ai quản đến những chuyện này chứ, chỉ cần đủ cho bọn họ ăn là được, nhưng cái khác thì để bọn hắn tự sinh tự diệt đi.

Đám người kiếm củi đốt lửa, tất cả đang vận động đầu óc nhỏ của mình, nhất định so với một mình hắn nghĩ thì dễ dàng hơn nhiều.

Tâm tình Hoàng Hải kích động, hắn ta cảm thấy đến tường rào Miếu Loan thật sự quá đúng đắn.

Hoàng Hải nói,"Ta có một ý nghĩ không được chín chắn lắm, không biết có thể làm được hay không."

Các loại phân hóa học như phân ure, photphat, axit sulfuric kali các loại, ở trong kho hàng khô ráo, hoàn toàn có thể cất giữ được hai mươi năm, khuyết điểm duy nhất chính là bị vón cục thôi.

Lâm Phàm gật đầu nói,"Bây giờ nơi này đã bị hủy diệt, tục ngữ nói không phá thì không xây được, phá rồi lập lại, các ngươi cảm thấy nơi này nên làm sao để phát triển tốt hơn?"

Ở nơi này, hắn ta thấy được hy vọng phát triển.

"Ngươi nói đi." Lâm Phàm mong đợi.

Vấn đề này thật sự đang làm khó bọn họ.

"Ừm, đồ ăn là thứ quan trọng để sinh tồn trong tận thế, ta cảm thấy rất đúng." Lâm Phàm tán thành nói.

"Được, những cái này gần đây đều sẽ được sắp xếp." Lâm Phàm trả lời.

"Từ sau khi ta đến đây, ta có nghiên cứu về thực địa ở đây, cũng từng suy nghĩ qua, sử dụng thổ địa không hợp lý, đất để trồng trọt lương thực quá ít, ta cảm thấy cái này nên mở rộng ra, diện tích trồng trọt lớn, bảo đảm lương thực ổn định."

Sau đó đám người nói chuyện với nhau, đã nghe ra được, Lâm Phàm thật sự muốn phát triển tường rào Miếu Loan, nghĩ đến chuyện xây dựng nơi này thành tường rào sinh sống tốt nhất.

Hoàng Hải nói tiếp,"Nếu như quả thật có thể mở rộng trồng trọt, ta cho rằng cần đến thành thị lấy thêm nhiều phân hóa học về, chất lượng của phân hóa học được đảm bảo lâu dài, chỉ cần bảo quản tốt, mười năm hai mươi năm, đều hữu dụng."

ĐƯơng nhiên, những thứ này nhất định không có ảnh hưởng gì.

Lão Chu nói,"Đủ thì nhất định là đủ, người sống sót bây giờ, phần lớn đều là một nhà ba người hoặc là hai người, chen chúc với nhau trong một căn phòng tuyệt đối không thành vấn đề."

Nói xong những lời này, Hoàng Hải không nói gì thêm nữa, hắn ta làm nông nghiệp, đó là sở trường của hắn ta.

"Cái này... Áp lực có quá lớn hay không?"

"ĐƯợc, không thành vấn đề."

Cái này nghĩ đi nghĩ lại, sao lại cảm thấy có lý vậy nhỉ.

"Còn cả hạt giống, các loại hạt giống rau quả đều có thể mang về, mặc dù đã từng bảo quản qua, nhưng cũng sẽ có cá lọt lưới, chỉ cần có đủ nhiều hạt giống, nhất định có thể nảy mầm."

Nhất định là có.

Ngươi có thể nói là bọn hắn không có tinh thần phấn đấu hay không?

Nguyên nhân khiến Lâm Phàm nghĩ như vậy, chính là vì khi chống cự dị thú tiến công, những người sống sót bình thường kia từ e ngại trở nên dũng cảm, từ đầu đến cuối đều cố gắng đọ sức, có lẽ bọn hắn biết, chỉ cần cố gắng là có thể sống sót, nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn. .

Chỉ cần có chỗ tốt cho sự phát triển của tường rào, tất cả đều tiếp thu.

"Áp lực? Có áp lực gì được chứ, nhiều người như cậy, mọi người chia nhau một phần áp lực, chẳng phải không còn áp lực nữa hay sao?"

Chu Thế Thừa nháy nháy mắt, có chút hoang mang, động não một chút.

Ồ!

"Lão Chu, kiến trúc ở tường trong, 3000 người ở lại thì có đủ nơi ở hay không." Lâm Phàm hỏi.

"Không sai, nếu muốn phát triển, đồ ăn là thứ nhất, đoàn kết là thứ hai, nhân khẩu là thứ ba, muốn đoàn kết nhất trí, thì phải để cho bọn hắn nhìn thấy hy vọng, để bọn hắn biết an nguy của cái tường rào này cũng thuộc về bổn phận của bọn hắn, chỉ có như vậy, mọi người mới có thể đoàn kết, mới có thể cùng nhau sáng lập lên một tường rào tốt đẹp."

"Không phải ngươi định để bọn họ..."

Nói xong, hắn ta trừng mắt nhìn Lâm Phàm.

Chẳng qua là khi tất cả mọi người tuyệt vọng, đều không nhìn thấy hy vọng, khi con đường đi lên hoàn toàn bị phong tỏa, ý nghĩ phấn đấu nhất định đã bị chôn giấu.

Bởi vậy.

Hắn tình nguyện mở ra một con đường phát triển cho bọn họ.

Để bọn hắn nhìn thấy hy vọng.

Nhìn thấy cố gắng thì tương lai sẽ có hồi báo.

Nếu như vẫn lẩn quẩn như lúc trước, hắn cũng chỉ bất lực.

"Trần lão."

"A, ở đây."

"Trần lão, ta quyết định giữ lại một nơi, để cho ngươi dạy học, trẻ nhỏ không thể nào không có tri thức, ngươi lựa chọn trong số những người sống sót bình thường một ít người có năng lực dạy học, để bọn hắn làm giáo viên."

"Cái này rất tốt."

Hai mắt Trần lão sáng lên, đên số tuổi của hắn ta, vô cùng hy vọng có thể truyền thừa văn minh lại, chỉ là trước kia không có ai coi trọng những chuyện này, hắn ta chỉ có thể dùng đồ ăn để hấp dẫn trẻ nhỏ, truyền thụ tri thức cho bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận