Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 319 - Lão Chu, mẹ nó ta hiểu rồi. (5)

Nội dung trong sách không phải chỉ có những thứ này.

Số trang tuy ít, nhưng lại bao hàm rất nhiều.

Lâm Phàm đặt sách xuống, ngồi xếp bằng, từ từ nhắm hai mắt lại trầm tư, trong đầu là những nội dung mình vừa xem, ý đồ lý giải những nội dung này, đồng thời liên hệ những nội dung này đến việc tu hành.

Nhớ lại khi vừa bắt đầu tu luyện.

Tu luyện đao thuật cơ sở, Thiết Đầu Công, Long Trảo Thủ, Thiết Bố Sam.

Có thể xưng những thứ này là tu luyện bên ngoài.

Cường thân kiện thể.

Mà những võ học này có ẩn chứa thuật thổ nạp hư giả, có hack của hắn sửa đổi, dần dần biến thành thật, từ đó xuất hiện giai đoạn thứ nhất của hệ thống Võ Đạo.

Sau đó chính là dung hợp ba loại thuật thổ nạp, hình thành một môn thuật thổ nạp hoàn toàn mới.

Hắn càng muốn gọi nó là Xá Lợi cảnh.

Bây giờ xem ra, cái xưng hô này không thích hợp.

Mà đạt đến mức này, cảnh giới cũng đến max cấp.

Điều động khí huyết trong cơ thể.

Chỉ là còn chưa đến bước hoàn toàn thông thấu.

Cảm nhận khí huyết trong cơ thể.

Vây giờ, giai đoạn tu luyện thứ ba đâu?

Ba loại biến hóa này dung hợp lại làm một, chính là cảnh giới đầu tiên mà hắn nghĩ đến, khi đó hắn gọi giai đoạn này là Ngưng HUyết cảnh.

Tăng cường khí huyết trong cơ thể.

KHí huyết chấn động, mặc tủy tận xương, rèn luyện xương cốt cả người, Thuần Dương hoán cốt, màu xanh làm chủ, Đạo Gia xem cái này là màu của xá lợi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lâm Phàm cũng không hề di chuyển, vẫn ngồi xếp bằng ở đó.

Gọi là Khí Huyết cảnh cũng không tệ.

Ngày thứ hai.

Hắn đã loáng thoáng nắm bắt được.

Thời gian dần qua.

Lão Chu bắt đầu có chút lo lắng, tuy rằng hắn ta biết Lâm Phàm rất lợi hại, xem ra giống như đang tạo ra gì đó, nhưng vài ngày không nhúc nhích, thật sự khiến người ta lo lắng, lúc trước ít nhất khi đọc sách còn có động tĩnh, bây giờ trực tiếp không có động tĩnh gì, ai nhìn cũng hoảng. Mà bên phía Lâm Phàm, hắn đã có thể nhìn thấy hình dáng. ...

Lão Chu vẫn có chút không yên lòng, ngẫm nghĩ, thôi được rồi.

Cũng không thể để Lâm Phàm xảy ra chuyện.

Chỉ là đối với Lâm Phàm mà nói, hắn chỉ cảm thấy có thứ gì đó ở ngoài cửa, nhìn không rõ, sờ không được, thậm chí ngay cả hình dáng cũng không có.

Lão Chu tiến đến.

Lão Chu thấy bên trong không có động tĩnh, lén lút nhìn xem, phát hiện Lâm Phàm ngồi im không có động tĩnh, gãi đầu một cái, không biết hắn đang làm gì.

"Hiểu cái gì?"

"Lão Chu, mẹ nó ta hiểu ra rồi."

Lâm Phàm lập tức bắt lấy hai vai lão Chu, kích động nói:

Ngày thứ ba.

Đột nhiên.

"Ta hiểu rồi..."

Lâm Phàm kinh hô, đột nhiên từ mặt đất đứng dậy, vẻ mặt vô cùng phấn khởi.

Ngày thứ tư.

Bất kể thế nào.

Lão Chu chuẩn bị vào trong xem xét tình hình.

Ngày thứ sáu.

"Mẹ nó ta thật sự hiểu rồi."

"Rốt cuộc là hiểu cái gì?" Lão Chu rất nôn nóng.

Lâm Phàm thả lão Chu ra, dậm chân, kích động vô cùng.

"Ta biết ngay ta là nhân tài mà, mẹ nó, nhân tài đó..."

Lão Chu vô cùng xốc xếch.

Không có đầu mối.

Cả người đều mơ hồ.

Hắn ta chỉ có thể im lặng nhìn Lâm Phàm mừng rỡ như điên, lại không thể mừng rỡ cùng nhau.

Lâm Phàm là người rất giỏi quản lý cảm xúc, sau khi vui sướng ngắn ngủi rồi, lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc.

Đám người Lê Bạch đang vây quanh một con dị thú, trên sừng của con dị thú này có tia điện lấp lóe, vết thương chằng chịt, vết thương ở mông là dữ tợn nhất.

Ngẩng đầu nhìn lại.

Có tiếng ầm ầm vang lên.

Đột nhiên.

Đi tới, đi tới, đi đến bên ngoài tường rào, nghĩ trong lòng xem thử tường thành xây dựng như thế nào.

"Tu luyện Đoán Cốt cảnh đến max cấp, không mất quá nhiều thời gian của ta, nhưng cảnh giới bây giờ lại khác, xem ra sẽ tiêu hao của ta không ít thời gian."

"Nghiệp chướng mà."

Loại tình huống này khiến lòng hắn ta ngứa ngáy vô cùng.

Cái này có khác gì lề mà lề mề cuối cùng không đi vào chứ?

Lúc này.

Tâm tình Lâm Phàm khá vui vẻ, thảnh thơi đi lại trong tường rào, xem xét bảng số liệu.

- Cảnh giới: Luyện Thần (0%)

Hắn đặt tên cái cảnh giới này là Luyện Thần cảnh.

Trình độ phức tạp của Luyện Thần cảnh rất cao, có thể xưng là đáng sợ, đồ vật có liên quan trong đó không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ ràng.

Nếu như phân Luyện Thần cảnh ra cảnh giới nhỏ hơn, vậy thì thật sự sẽ không ít.

Chỉ để lại lão Chu vẻ mặt đần độn nhìn theo bóng lưng biến mất.

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy như bay.

Lâm Phàm mỉm cười, nhưng vẫn không nói, sau đó vỗ nhẹ bả vai lão Chu,"Lão Chu, thứ đồ chơi này tạm thời không thể nào nói cho ngươi, chờ đến lúc ngươi nên biết, thì sẽ biết, ngươi làm việc của ngươi đi, ta ra ngoài một chút, hít thở không khí mới mẻ đã."

"ĐƯơng nhiên, ngươi vui mừng như vậy, nhất định là chuyện vô cùng đáng mừng, nếu như việc vui thì nhất định phải chia sẻ ra, để ta cũng vui vẻ cùng ngươi."

"Ngươi muốn biết?"

"Rốt cuộc là hiểu ra cái gì thế?" Lão Chu thấy Lâm Phàm đã bình tĩnh lại, nôn nóng hỏi.

Khoan đã.

Nhìn quen mắt vô cùng.

Dị thú này không phải là Độc Giác Lang Cẩu sao?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Càng mấu chốt chính là Độc Giác Lang Cẩu có khả năng hành độc một mình sao lại biến thành thế này.

"Dừng tay." Lâm Phàm không nghĩ nhiều, mở miệng hô lên.

Bây giờ Độc Giác Lang Cẩu đã bị thương thành thế này, bị bọn người Lê Bạch bao vậy, trực tiếp ra tay nặng, sợ rằng có thể đánh chết nó.

Nghe thấy tiếng nói, đám người Lê Bạch ngừng lại, chỉ trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách với Độc Giác Lang Cẩu.

Trong mắt bọn hắn, con dị thú này rất đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận