Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 468 - Truyền bá lệnh truy nã.

Chu Duyệt của tường rào Thủ Đô.

Rất nhanh, hắn đi đến trước mặt đối phương, hai bên nhìn nhau, giao lưu ánh mắt, ai cũng không nói chuyện, ánh mắt Chu Duyệt có chút vui sướng, có một loại vui vẻ giống như tâm nguyện đã hoàn thành.

Ánh mắt như vậy khiến trong lòng Lâm Phàm giật mình, nghĩ đến khoảng thời gian trước tường rào Thủ Đô bị thất lạc đồ, không thể nào, sẽ không giống như những gì hắn nghĩ chứ, đồ là Lý Huy trộm, từ đó giao đồ lại cho Chu Duyệt, bảo đối phương cho dù như thế nào cũng phải mang đến tường rào Miếu Loan?

Nghĩ đến đây...

Giọng nói của Lâm Phàm rất nhẹ nhàng,"Yên tâm đi, ngươi đã đến tường rào Miếu Loan rồi, ngươi an toàn."

Thân thể Chu Duyệt nghiêng về phía trước, tinh thần căng cứng đến cực hạn giãn ra, khiến nàng không nhịn được hôn mê.

Lâm Phàm vội vàng ngồi xuống, đỡ lấy nàng, sau đó trực tiếp ôm công chúa, cúi đầu nhìn đuối phương, em gái này trực tiếp được hắn ôm đi.

"Lâm Phàm, tình huống như thế nào vậy?" Lão Chu không nhịn được hỏi.

"Lê ca, ném đi sao."

Lê Bạch phủi đi tro bụi trên tay, đến trước mặt Vương Đại Bảo, vỗ vai hắn ta,"Đại Bảo, ca rất xem trọng ngươi, cố lên."

"A?"

"Lê ca không hổ là Lê ca, sao ta lại không nghĩ đến chứ?" Vương Đại Bảo bừng tỉnh đại ngộ, hắn ta vô cùng tôn trọng Lê ca, người ta chính là lão làng trong tận thế, kinh nghiệm phong phú, đâu giống như hắn ta, nếu như không có Lâm ca nhìn trúng, hắn ta vẫn còn đang ở nơi âm u hẻo lánh nào đó, khổ sở cầu sinh.

Lâm Phàm ôm Chu Duyệt rời đi cùng lão Chu, mà lão Lê thì đến bên cạnh chiếc xe kia, sờ cằm quan sát tỉ mỉ chiếc xe con, Vương Đại Bảo vội vàng chạy đến, chuẩn bị lái xe vào trong sửa chữa, bảo dưỡng, tăng thêm một chiếc xe cho tường rào.

TRong tường rào, trong phòng.

"Về trước rồi nói." Lâm Phàm nói ra.

"Vâng, Lê ca, ta nhất định sẽ cố gắng."

"Đừng dộng đến, chiếc xe này chúng ta đừng giữ lại." Lão Lê đi đến trước xe, nắm lấy mép gầm xe, đột nhiên dùng sức, vút một tiếng, xe con trực tiếp bị quăng lên, hóa thành một vệt đen trong không trung rồi biến mất.

"À..."

Lê Bạch nói,"Xe này là của đối phương lái đến, đề phòng bất trắc, đảm bảo an toàn."

Chu Duyệt được đặt trên giường, Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng đứng bên cửa sổ nhìn bên ngoài, lão Chu ngồi trên ghế bưng trà, thổi thổi lá trà, uống vào.

Vương Đại Bảo há hốc miệng, trợn mắt nhìn lão Lê.

Hai huynh muội Lục Sơn nhìn Chu Duyệt trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Đại Bảo ngẩng đầu lên, vô cùng nhiệt tình nói.

Căn phòng không tính quá lớn đang đầy người.

Từ đầu đến cuối Lâm Phàm vẫn luôn chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ, từ sau khi vào nhà, vẫn duy trì kiểu này, khiến bọn hắn có chút không quen, dù sao thì khi thảo luận đánh giá chuyện gì đó, hắn nhất định sẽ nói một hai lời, thậm chí còn có thể nói vào trọng điểm trúng tim đen, nhưng bây giờ một câu cũng không nói, khiến bọn hắn có chút không được tự nhiên.

Lục Sơn trầm tư một lát, nói,"Cho đến bây tường rào Miếu Loan chúng ta đều tuân theo phát triển khiêm tốn, không tranh không đoạt, bây giờ chuyện này chủ động tìm đến trên đầu, hơn nữa còn liên quan đến tường rào Thủ Đô, nói thật, ta chỉ hy vọng, sau khi đối phương tỉnh lại, chuyện nói ra sẽ không hỏng bét như chúng ta nghĩ."

A?

"Ai, các ngươi nói tình huống này là tình huống gì chứ?" Lão CHu thả chén trà xuống, mở miệng hỏi.

Mở mắt ra, hoàn cảnh lạ lẫm, trước mặt xuất hiện rất nhiều người.

Lê Bạch, Hồng tỷ, Ngô Đình, bọn họ vây quanh một chỗ, nhỏ giọng nói chuyện.

"Chu Duyệt, ngươi cảm thấy thế nào?" Lâm Phàm đi đến bên giường hỏi thăm.

Bên tai vang lên tiếng nói.

Trong lòng nàng giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đã đến tường rào Miếu Loan rồi, còn có thể có chuyện gì nữa.

Lê Bạch nói,"Nhất định là có chuyện, hơn nữa bây giờ còn có liên quan đến chúng ta, nàng đi theo Lý Huy, bây giờ Lý Huy không xuất hiện, chỉ có thể nói tình hình này rất không ổn."

Lời nói của Lâm Phàm khiến đám người cuồng loạn vô cùng.

Ngay sau đó, đám người nhìn về phía Chu Duyệt nằm trên giường, lông mi đối phương khẽ run lên, rõ ràng là sắp tỉnh lại.

Lúc này, Chu Duyệt cảm thấy toàn thân thoải mái, sau khi thoát khỏi tường rào Thủ Đô, tinh thần của nàng vẫn luôn căng thẳng, mãi đến khi đến được tường rào Miếu Loan rồi, mới bỏ đi mọi cảnh giác trong lòng xuống.

Đám người đồng loạt nhìn về phía Lâm Phàm.

Có thể là cảm nhận được ánh mắt mọi người đều tụ trên người mình, Lâm Phàm quay người lại, nhìn mọi người nói,"Ta nghĩ ta biết chuyện này thế nào, ở đây đều là người một nhà, đợi lát nữa nàng tỉnh lại, tự nhiên sẽ nói ra, chỉ hy vọng mọi người đừng căng thẳng."

Ngươi không nói lời nào khiến người ta cảm thấy hoang mang lắm.

Đại ca, ngươi nói hai câu đi chứ?

Chu Duyệt nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Phàm, yên tâm lại,"KHông có việc gì, tốt hơn nhiều."

Lâm Phàm nói,"Ngươi và Lý Huy đều đã quay về tường rào Thủ Đô, tại sao còn đến đây?"

Chu Duyệt không trả lời, mà nhìn về phía mọi người xung quanh, ý rất rõ ràng, chuyện mà ta sắp nói rất quan trọng, nhưng ở đây nhiều người như vậy, ta không thể nói, cũng không dám nói, nhiều người nhiều tai mắt, rất dễ bị truyền đi.

"KHông sao cả, bọn hắn đều là người một nhà, đáng tin, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi." Lâm Phàm nói.

Đối với những người này, hắn vẫn tương đối tin tưởng, nếu như ngay cả bọn hắn cũng không đáng tin tưởng, vậy thì tận thế này thật sự đáng sợ, thậm chí ngay cả chút hy vọng cũng không có.

Chu Duyệt nhìn bọn họ một chút, lại nhìn Lâm Phàm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận