Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 394 - Người chăn nuôi này của ta hình như có chút vấn đề. (4)

Nhìn vẻ mặt kích động của bọn người Lý Đạt, trong lòng Lâm Phàm yên tâm hơn, vì phát triển tường rào, lôi kéo người khác gia nhập, nhất định phải để người ta nhìn thấy mặt ưu tú của tường rào Miếu Loan.

Không nói đến những cái khác, lời giới thiệu vừa rồi có ưu thú hay không?

Hắn thấy, vẫn khá ưu tú. ...

Ban đêm.

Trong phòng.

"Lạt Điều, mảnh vỡ này là ta cực cực khổ khổ tìm cho ngươi đó."

Lâm Phàm ném mảnh vỡ cho Lạt Điều, năng lượng ẩn chứa trong mảnh vỡ ban đầu đã được hấp thu sạch sẽ.

Hắn cất kỹ nó, một thanh thần binh tuyệt thế chân chính, cần phải có đầy đủ mảnh vỡ.

Chỉ thấy trên đầu Lạt Điều tản ra ánh sáng, một cây cỏ xuất hiện, hai chiếc lá rất dễ nhìn thấy, hắn biết chiếc lá thứ hai của Lạt Điều đã sớm ngưng tụ ra.

Nghĩ đến đây, Lâm Phàm lẳng lặng nhìn, đến khi nên làm màu, nhất định phải phối hợp, dù sao thì ngươi cũng là vật nuôi của ta, Lâm Phàm ta phải phối hợp thật tốt.

Lúc này.

Nhìn tình hình bây giờ, Lạt Điều muốn biểu hiện một chút.

Lạt Điều quấn quanh mảnh vỡ mới mang về, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lớn chừng hạt đầu tản ra tia sáng óng ánh.

Lạt Điều dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, thấy chưa, đây chính là năng lực thứ hai của Lạt Điều ta, có phải rất lợi hại hay không.

Nhưng mà Lôi Kiếp tạm thời không thể động đến.

Đột nhiên, một chuyện kinh người xảy ra.

Giống như đang nói. Người chăn nuôi ngươi thật là tuyệt vời.

Lơi Kiếp đã trải qua phụ ma, cường độ tăng lên rất nhiều, nếu như hòa tan ra rèn đúc một lần nữa, năng lực phụ ma lúc trước sẽ biến mất.

Nhưng vẫn không biết chiếc lá thứ hai có tác dụng gì.

Một loại khả năng hiện lên trong đầu.

Lạt Điều ngẩng đầu, hơi muốn thể hiện năng lực của bản thân.

Năng lực thứ hai của Lạt Điều không phải là một loại năng lực không gian chứ.

"Mẹ nó, Lạt Điều, mảnh vỡ ngươi vừa quấn đâu rồi?" Lâm Phàm tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng thân thể đang quấn quanh mảnh vỡ, trực tiếp biến mất.

Chắc là...

Nếu như quả thật là loại năng lực này, vậy thì sướng rồi.

Chơi đến quên cả trời đất.

Lâm Phàm rất kích động, hận không thể ôm Lạt Điều vào trong lòng, hôn mạnh một cái.

Mảnh vỡ lại xuất hiện trước mặt, ngay sau đó, mảnh vỡ lại biến mất.

"Lạt Điều, không gian của ngươi có giữ tươi không?" Lâm Phàm hỏi.

Ngay sau khi hắn hỏi ra vấn đề này.

Là sao?

Giữ tươi?

Lạt Điều mê mang nhìn người chăn nuôi.

Xuất hiện, biến mất, xuất hiện, biến mất.

Lạt Điều đắc ý ngẩng cao đầu, mức độ càng lớn hơn, ngay cả lỗ mũi nho nhỏ cũng sắp hếch lên trần nhà.

Khoan đã...

Lâm Phàm trầm tư, hắn cần phải tìm hiểu kỹ càng hạn chế của năng lực này của Lạt Điều.

"Lạt Điều, loại năng lực thứ hai của ngươi có phải là không gian chứa đựng hay không?" Lâm Phàm gấp gáp hỏi.

"Lạt Điều, trâu bò thật."

Xác nhận đây là loại năng lực không gian chứa đựng.

Lạt Điều gật đầu.

Nghe không hiểu.

Lâm Phàm gãi đầu, ánh mắt Lạt Điều mê mang chỉ có thể nói rõ, nó hoàn toàn không biết có thể giữ tươi hay không.

"Lạt Điều, vậy phạm vi chứa đựng trong không gian của ngươi có lớn không?"

Lạt Điều vung vẩy đầu, lắc lắc, lại gật gật, ừm, phương châm chính là giải đố đi.

Trước kia Lâm Phàm và Lạt Điều giao lưu với nhau không khó lắm.

Phương châm chính là ngươi nói ta đoán, không quan tâm đoán đúng hay không, dù sao Lạt Điều ngươi cũng không thể nói chuyện, cuối cùng quyền giải thích sẽ do ta quyết định.

Nhưng bây giờ, một chiêu này rõ ràng không được, chuyện quá quan trọng, suy đoán lung tung dễ xảy ra vấn đề.

"Lạt Điều, đi theo ta." Lâm Phàm nhấc Lạt Điều lên, mặc đồ ngủ nhảy cửa sổ ra ngoài, phương châm chính là vượt tường đi đường tắt, đi đến nơi cất giữ xe cộ, từng chiếc xe con đang ở trước mặt.

"Lạt Điều, thử xem."

Khi bốn phía nối liền với nhau, Lạt Điều bật lên, nhảy cao cao, nhìn khoảng chừng ba bốn mát.

Lạt Điều vút một tiếng giống như mũi tên lao ra ngoài, Lâm Phàm đuổi theo ở phía sau, rất nhanh hắn đã biết Lạt Điều muốn làm gì, chỉ thấy Lạt Điều bò trong vườn rau ở tường ngoài, giống như đang vẽ một hình chữ nhật.

Đột nhiên.

Lạt Điều nghiêng đầu, nhìn mấy chiếc xe trước mặt.

"Được, vậy cứ cất xe vào trước." Lâm Phàm từ bỏ ý nghĩ chứa đựng vật sống, chỉ muốn xem một chút không gian lớn đến mức nào.

Lạt Điều gật đầu.

"Lạt Điều, đừng lấy ra nữa, cất hết tất cả xe con vào xem."

Hắn thật sự muốn bảo Lạt Điều thu hắn vào trong, trực tiếp tận mắt nhìn xem không gian lớn nhỏ thế nào, dù sao thì cũng tốt hơn so với thí nghiệm.

Đúng đó.

"Lạt Điều, ngươi mau thu ta vào trong xem một chút." Lâm Phàm kích động nói, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì biện pháp mình đã nghĩ ra, thật là thông minh.

Lạt Điều:...

Lạt Điều bò lên bả vai Lâm Phàm, đầu áp sát lại, luôn cảm thấy người chăn nuôi của mình không được bình thường lắm, Lạt Điều lắc lắc cái đầu.

Ý rất rõ ràng.

Không thể làm được.

"Ý của ngươi là vật sống không thể cất vào được?" Lâm Phàm hiểu ý của Lạt Điều.

Lạt Điều lại bắt đầu biểu diễn, lấy ra, biến mất, lấy ra, biến mất, lại chơi đến quên cả trời đất.

Một chiếc xe con bốn bánh lập tức biến mất.

Biến mất.

nếu như Lạt Điều có thể chứa đựng được rất nhiều, vậy sau này rời nhà ra ngoài, đi săn nhất định phải mang theo Lạt Điều, lấy tốc độ săn giết dị thú của hắn và năng lực chứa đựng của Lạt Điều, mang thịt dị thú về cho tường rào Miếu Loan, đơn giản chỉ là chuyện vài phút.

Cơ bản đều lãng phí.

Không gian của Lạt Điều lớn hay nhỏ rất quan trọng, hắn ở bên ngoài săn giết dị thú, số lượng thật sự rất nhiều.

Lạt Điều quay trở lại cánh tay Lâm Phàm, ngẩng đầu, hai mắt đậu xanh tròn xoe trừng trừng, thè lưỡi, giống như đang nói, thấy chưa, ngươi đã thấy rồi chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận