Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 477 - Đuổi kịp hắn cho ta, ta muốn hắn chết.

Khi lão Chu báo cáo tình huống cho Lâm Phàm, đảm bảo son sắt nói.

Đùa gì chứ.

Kỹ thuật diễn vừa rồi phải nói là bùng nổ đó, nếu như không phải hắn ta biết mình không phải là người như vậy, chỉ sợ đã cho rằng mình là biến thái rồi.

"Đám chó hoang này tới cũng nhanh lắm."

Lâm Phàm thật sự không ngờ, người của tường rào Lâm Nghi lại tìm đến nhanh như vậy.

Nhưng mà có thể không bị bại lộ thì không bại lộ.

Nhưng vào lúc này.

Ngô Đình vô cùng phẩn khởi bước đến,"Lâm ca, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì chúng ta hành động?"

"Lão Chu, tường rào Miếu Loan này ai cũng có thể đi, chỉ có ngươi là không thể đi được, ngươi cứ ở trong tường rào chờ chúng ta trở về là được." Lâm Phàm vỗ vai hắn ta, nói rất nghiêm túc.

Hắn ta thật sự cảm nhận được một cảm giác được coi trọng, đó chính là tường rào Miếu Loan không thể thiếu hắn ta.

"Có thể dẫn theo ta không?" Lão Chu vô cùng tò mò với chuyện này.

Cảm nhận được.

"Được."

Bên ngoài.

Nội dung trong bản bút ký đã được in ấn đóng tập, đã sớm hoàn thành đủ số lượng, mà đợt hành động thứ nhất bắt đầu như vậy, đối với người của tường rào Thủ Đô mà nói, bản bút ký có giá trị liên thành, nhưng đối với Lâm Phàm, thứ đồ chơi này nếu như không khuếch tán ra ngoài, vậy thì chẳng đáng một đồng nào.

Ngẫm lại cũng đúng.

Ngô Đình xoa xoa đôi bàn tay, hai tay đã sớm chà xát đến đỏ bừng.

"Bây giờ chúng ta hành động." Lâm Phàm đứng dậy.

Lão Chu thẳng sống lưng.

Ngô Đình lấy tấm gương ra, nghiêng trái ngó phải xem xét tạo hình của bản thân, một lát sau, nhìn ra bên ngoài, nghĩ thầm sao Lâm ca còn chưa đến, đã được một khoảng thời gian rồi.

Hắn ta cũng muốn gia nhập.

Khi đang suy nghĩ.

Chuyện to to nhỏ nhỏ thật sự quá nhiều, không có hắn ta thật sự không được.

Bên trong máy bay trực thăng, Ngô Đình đã sớm chờ đợi ở trong phòng điều khiển, hắn ta giả vờ đứng lên, nếu muốn làm phi công, nhất định không thể thiếu được đồ kia, thứ đồ chơi kính râm này chính là quan trọng trong quan trọng, không có kính râm, cho dù thực lựa điêu luyện, cũng chỉ có thể phát huy được bảy phần là kinh thiên động địa rồi.

Nhưng sau khi Tiểu Ái đến, trong khoảng thời gian này tường rào Miếu Loan cũng liên quan đến rất nhiều chuyện.

"Xuất phát."

Tiếng cánh quạt chuyển động vang lên, mặt đất cuốn lên bụi mù, có Ngô Đình điều khiển, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, bọn nhỏ đang học trong lớp cũng nghe thấy tiếng động, được lão sư cho phép, từng đứa nhỏ xông ra khỏi phòng học, ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.

Ngô Đình cất kỹ tấm gương.

"Lâm ca, bay về phía nào?" Ngô Đình hỏi.

Lâm ca xuất hiện.

"Vậy đi, ngồi vững, phi công Ngô Đình của tường rào Miếu Loan xin mời xuất chiến, cất cánh..." Ngô Đình điều khiển, máy bay trực thăng bay lượn trên bầu trời, trực tiếp vẫy đuôi trên không trung, bay về phía tây.

Lâm Phàm từng nghĩ đến bay về phía bắc, nhưng bên đó có tường rào Thủ Đô, tạm thời còn chưa thích hợp, mà tường rào ở phía tây cũng rất nhiều, chờ khuếch tán xong ở phía tây rồi di chuyển qua phía nam.

"Phía tây, đi về phía tây khuếch tán ra."

"Lâm ca, xuất phát chưa?"

Oa...

ĐỐi với bọn nhỏ mà nói, từ sau khi tường rào có máy bay trực thăng, chuyện bọn hắn thích làm nhất là nhìn máy bay trực thăng bay lên.

Theo như lời lão sư nói, máy bay trực thăng này trước kia đều là đồ quân dụng, dân chúng tầm thường chỉ có thể nhìn thấy trên Internet mà thôi.

Lâm Phàm đi tìm bạn nhỏ Tiểu Ái, hỏi thăm một vài chuyện, khi hắn ra ngoài làm việc, nhất định phải làm một chuyện, trước kia khi không có Tiểu Ái, tường rào Miếu Loan tạm thời không bị cuốn vào trong những chuyện lớn, tương đối an toàn.

Cạch cạch cạch!

Bây giờ chỉ cần hắn đi ra ngoài, nhất định sẽ hỏi Tiểu Ái, chỉ khi xác định không có chuyện gì bất trắc, hắn mới có thể rời đi.

Chỉ có thể nói bạn nhỏ Tiểu Ái đến rất kịp thời.

Lâm Phàm cười cười, không nói gì, chỉ mở cái rương trước mặt, bên trong chất đầy tư liệu đã sao chép, số lượng rất nhiều, những nội dung này đều đã được tổng kết lại, loại bỏ những cái dư thừa đi, những thứ giữ lại đều là tinh hoa.

Không biết bao lâu.

"Lâm ca, phía trước chính là tường rào Linh Bích." Ngô Đình nhắc nhở.

"Bay phía trên đó, độ cao đừng thấp qua."

"Đã rõ."

Tường rào Linh Bích là tường rào cỡ nhỏ, vị trí cũng khá tốt, bởi vì nằm gần tỉnh Dưỡng Lão, cấp bậc dị thú gặp phải cũng không cao, hơn nữa xung quanh còn có tường rào khác, hình thành khu vực an toàn tự nhiên, ít khi bị dị thú công kích.

Lúc này, người sống sót đang sinh sốt trong tường rào Linh Bích, giống như thường ngày nỗ lực sinh sống, có Liệp Sát giả đang tổ chức người ra ngoài săn giết dị thú, cũng có người sống sót như cái xác không hồn máy móc làm việc, chỉ là trong mắt bọn hắn mờ mịt tối tăm, không có bất cứ ước mơ gì về tương lai.

Đột nhiên.

Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng vang lên.

Khiến tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu.

Bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có máy bay trực thăng xuất hiện, dù sao thì tường rào Linh Bích bọn họ không có loại phương tiện giao thông cao cấp như máy bay trực thăng này.

Người quản lý của tường rào Linh Bích cũng bị kinh động, vội vã ra ngoài, lông mày nhíu chặt, không biết tình huống như thế nào, sao lại có máy bay trực thăng xuất hiện trên không bọn hắn.

"Người quản lý, có cần..."

"Đừng nóng vội, xem tình hình."

"Đã rõ."

Đối với cuộc sống trong tận thế của bọn hắn, có lúc khi có tình huống xảy ra, bọn hắn sẽ giống như chim sợ cành cong, vô cùng cảnh giác với bất cứ chuyện gì, nếu không ai cũng không biết sẽ có tai nạn hỏng bét gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận