Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 138 - Vào giờ phút này, hắn đã là thần trong lòng tất cả mọi người. (2)

Lục Sơn nắm chặt búa lớn, lúc có một con dị thú ngoi đầu lên, hắn ta gầm nhẹ một tiếng, rực tiếp vung búa lên, đập thẳng vào đầu dị thú đến nát.

"Nơi này cũng sắp xông lên rồi."

"A..."

Người sống sót điều khiển súng máy, phát hiện súng máy không có đạn, không thể nào ngăn cản dị thú, khi dị thú đi lên, dọa hắn ta ngã ngồi dưới đất.

Vút!

Một mũi tên xé gió bay đến, đâm xuyên qua đầu dị thú, cứu được người sống sót này.

Sáng sớm.

Bình an vô sự, dị thú triều không xuất hiện.

Hai người một hỏi một đáp, trả lời rất ăn ý.

Tường rào Hưng Dương.

"Sảng khoái, ngươi có thoải mái không."

Từng tiếng vang trầm đục vang ra, ở trong tường rào hơi kiềm nén này, có một loại sung sướng khác thường, đồng thời cũng khiến cho Trần Quân quên đi áp lực từ dị thú triều, từ đó vui vẻ làm chuyện mà hắn ta muốn làm. ...

Mẹ nó, gia hỏa này thật sự nghiện rồi.

Trần Bằng nói,"Dị thú đang tiêu hao tinh thần và kiên nhẫn của chúng ta."

Trần Quân cầm côn sắt trong tay đã sớm đến, một đêm kích động khiến hắn ta khó mà ngủ được, từ đầu đến cuối đều mong chờ đến chuyện sáng sớm cầm gậy đánh Lâm ca.

Tinh thần của những người sống sót ở trên tường thành không tốt, ai cũng lộ ra vẻ chán chường, tối hôm qua dị thú gào thét cả một đêm, khiến bọn hắn khó mà chìm vào giấc ngủ, tinh thần vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng.

Nhưng mà hắn cảm thấy cũng không tệ, làm cái gì thì phải yêu cái đó, nếu như không yêu, vậy thì nhất định không thể nào dốc toàn lực mà làm, nghĩ đến tiến triển độ thuần thục của Thiết Bố Sam, hắn cảm thấy Trần Quân thật sự rất thích quật mình.

Lâm Phàm liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay ý nghĩ của Trần Quân.

Từ gương mặt đỏ bừng của Trần Quân là có thể nhìn ra, hắn ta thật sự rất dốc sức.

Dị thú ở bên ngoài, bọn hắn thì ở trong tường rào.

"Thoải mái."

Nơi của bọn hắn đang bị bao vậy.

Vẻ mặt Cố Giang nghiêm túc, nhìn tinh thần của những người sống sót xung quanh không tốt, vẻ mặt lo lắng.

"Ừm, không sai, ban đêm bọn chúng gào thét khiến người trong tường rào chịu áp lực rất lớn, ban ngày lại biến mất vô tung, bọn chúng muốn chờ đến khi chúng ta uể oải nhất thì sẽ tấn công." Cố Giang có chút bất đắc dĩ, cho dù biết thì có thể làm gì chứ.

Nhìn thấy tình huống này, Cố Giang đột nhiên la lên.

Đột nhiên.

"Không ngăn được, chúng ta không ngăn được, ta muốn trốn vào trong hầm trú ẩn, trong đó mới an toàn."

Đây là đánh giá của Trần Bằng về dị thú.

Trong lời Cố Giang nói ẩn chứa sát ý nồng đậm, trong nháy mắt đã bao phủ người sống sót kia, đối phương kinh hãi không dám chạy, chỉ có thể ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, cầm vũ khí lên, chuẩn bị ngăn cản dị thú.

"Thật là tiện."

"Giết."

Cố Giang nổi giận gầm lên một tiếng.

Khi dị thú triều đến càng lúc càng gần.

Cố Giang im lặng gật đầu, tán thành với đánh giá của hắn ta, quả thật có chút tiện.

Người sống sót hoảng hốt, quay người muốn chạy.

Nhưng thấy Cố Giang, khiến người sống sót này hoảng sợ dừng bước lại.

"Kẻ lâm trận bỏ chạy, giết."

Ở xa xuất hiện bóng đen, một mảnh đen kịt, mặt đất chấn động, bụi đất mịt mù, giống như bão cát đến.

Từng tiếng gào thét lan đến, chỉ thấy trong đám bụi mù, một đám dị thú dữ tợn chen chúc nhau đến, tràng cảnh đông đúc chấn động vô cùng, tựa như thiên quân vạn mã, mà tường thành trước sự tấn công này, chẳng biết tại sao lại trở nên vô cùng nhỏ bé.

Chỉ trong chốc lát, tất cả người sống sót trên tường rào đều giật mình, cầm vũ khí trong tay, nhanh chóng đứng sát vào tường thành.

"Dị thú triều đến."

Lập tức, vũ khí nóng trên tường thành được vận chuyển lại, đạn dược như màn mưa điên cuồng phóng về phía dị thú.

Cộc cộc cộc...

Hỏa lực hung mãnh, trong không khí tràn ngập khói lửa.

Gặp phải sự chống cự ngoan cường như vậy, một lượng lớn dị thú bị bắn giết thành cái sàng, nhưng rất nhanh đã có dị thú phía sau xông lên bổ sung, chiến đấu đã xảy ra, tường rào Hưng Dương có thể tồn tại hay không, phải xem thử mọi người có thể chống cự được hay không.

Các Liệp Sát Giả bắn tên, công kích từ xa.

Những Giác Tỉnh giả có thể thi triển đánh xa cũng tự mình thi triển năng lực.

Đổ xăng vào, châm lửa, trong nháy mắt bao trùm dị thú.

Các loại thủ đoạn chống cự vào giờ phút này đều lấy ra.

Chỉ là thủ đoạn công kích như vậy, đối với dị thú triều mênh mông kia, chỉ như hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc đến.

Không biết bao lâu.

Đột nhiên.

Ở phương xa tuyền đến tiếng gào thét hùng hậu, tựa như sóng âm khuếch tán ra, các dị thú dừng tiến công, nhanh chóng rút lui, đồng thời khi rút lui, dị thú còn sống trực tiếp tha xác dị thú đã chết đi.

Chỉ trong nháy mắt, dị thú triều rút đi.

Sau đó.

"Đúng, ta nhìn thấy đều là dị thú hồng huyết."

Không khí vui sướng lan truyền đi.

Chỉ là sắc mặt Cố Giang là nghiêm trọng hơn, tiếng gào thét hùng hậu vừa rồi, tuyệt đối không phải do dị thú bình thường tạo ra, hơn nữa có thể điều khiển nhiều dị thú như vậy rút lui, chắc hẳn là dị thú có trí tuệ.

"Cố ca, đợt này chúng ta ngăn cản thành công rồi."

Trần Bằng siết chặt tay thành nắm đấm, vô cùng hưng phấn.

Cố Giang không nói gì.

Trần Bằng nhíu mày, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Cố Giang, trong lòng giật mình, không phải là có vấn đề gì chứ.

Ngay khi hắn ta đang không hiểu.

Cố Giạng chậm rãi nói,"KHông thích hợp, dị thú triều không phải như vậy, vừa rồi công kích có phải đều là dị thú hồng huyết?"

Trần Bằng nhớ lại, hình như là như vậy thật.

"Chúng ta đánh lui dị thú triều rồi, chúng ta thắng rồi."

Những người sống sót trên tường thành cũng reo hò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận