Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 311 - Khi các ngươi xuất hiện, ta lập tức suy nghĩ đến chuyện bắt các ngươi làm công miễn phí. (3)

Nếu như cho Lý Vĩnh cơ hội, đối phương nhất định sẽ không chút do dự mà giết chết hắn.

Mảnh vỡ tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt, mang về cho Lạt Điều làm đồ ăn vặt cũng tốt.

Nhu cầu của Lạt Điều đối với mảnh vỡ rất lớn.

Hắn muốn nhìn một chút, khi Lạt Điều ăn đủ nhiều mảnh vỡ rồi sẽ có biến hóa như thế nào.

"Nhận."

Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, tương lai cuối cùng cũng sẽ giết, nếu như có được chỗ tốt, vậy đương nhiên ra tay luôn ngay bây giờ.

"Ta đi chung với ngươi." Ông lão đứng dậy, không cầm mảnh vỡ theo, mà đặt trong tủ bảo hiểm, tủ chứa đồ ở nơi này đều là do chợ giao dịch cố ý chuẩn bị, chính là để cho người nơi này dùng để cất giữ đồ vât.

Đám người rời khỏi chợ giao dịch.

"Nhặt."

"KHông hề xúc động, rất nhanh, không cần thiết phải căng thẳng như vậy." Lâm Phàm biết hắn ta đang nghĩ gì, nhỏ giọng an ủi đối phương.

Dọc đường đi.

Đường xá có chút xóc nảy, Lý Quyền Phi trong xe có chút căng thẳng, xoa xoa tay, không biết làm thế nào cho phải,"Ca, bọn ta không phải đi xây dựng tường thành sao, bây giờ lại đi tường rào Liên Cảng giết người, có phải có chút xúc động rồi sao?"

Phía trước bốn người, phía sau có hai người.

Lý Quyền Phi còn muốn nói thêm gì đó, chỉ là khi chạm vào ánh mắt Lâm Phàm, hắn ta biết mình có nói thêm gì nữa cũng vô dụng, chỉ có thể cúi đầu, trong lòng có chút căng thẳng.

Lê Bạch rất hoang mang, khá lắm, chúng ta đến tuyển người, không ngờ ngươi lại thuận tay nhận đơn, còn là đến tường rào Liên Cảng giết người, nói thật, tình hình này đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn ta.

Yết hầu Lý Quyền Phi lên xuống, nuốt nước bọt,"Ca, hay là ngươi đưa chúng ta đến nơi cần xây dựng tường thành trước đi, chúng ta không có sức chiến đấu gì cả, rất dễ cản trở, rất phiền phức."

Xe Pickup chạy đi, đám người sống sót ở phía ngoài chợ giao dịch nhìn thấy nhân số của Lâm Phàm khá nhiều, không thể xem bọn họ thành con mồi, bỏ mặc bọn họ chạy đi.

Xe Pickup có thêm bốn người.

ĐỐi với câu trả lời này, nếu như hắn tin, vậy thì đầu óc thật sự có bệnh.

Lỡ như đến tường rào Liên Cảng bị phản sát, vậy chẳng phải bọn hắn cũng bị dính líu vào hay sao, cho dù không bị dính líu vào, vậy thì mối làm ăn nói lúc trước chỉ sợ sắp ngâm nước nóng rồi.

"Mảnh vỡ của ngươi từ đâu lấy được thế?" Lâm Phàm rất tò mò.

Sau một hồi, cuối cùng cũng đến tường rào Liên Cảng, Lâm Phàm dừng xe lại ở xa xa, sau đó trực tiếp xuống xe,"Lê Bạch, các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta, quay lại, ta sẽ xong nhanh thôi."

Lâm Phàm quay đầu cười nói,"KHông có chuyện gì, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, đến lúc đó các ngươi chỉ cần ở bên ngoài chờ một lát là được."

Đi ra ngoài kiếm huyết tinh cũng quá mệt mỏi, luôn phải gánh chịu những nguy hiểm mà bản thân không cần thiết phải gánh chịu.

Lúc đó hắn ta đối với bọn người này là vô cùng tức tối, căm hận.

Lý Vĩnh đang uống trà, hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi trong tận thế, những người khác trải qua như thế nào, hắn ta không hề quan tâm, thông thường bọn hắn khổ cực mang lại giá trị thì mới có thể khiến cuộc sống của bọn hắn trở nên tốt hơn.

"Này, Lý Vĩnh."

Lê Bạch biết thực lực của Lâm Phàm, giết chết Lý Vĩnh không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa hắn ta cũng cảm thấy giết chết Lý Vĩnh rất bình thường, ở trong tận thế, chỉ cần kết thù với ai, vậy thì thù này sẽ mãi luôn tồn tại, cho nên vì một vài phiền phức không cần thiết, nên giải quyết thì vẫn phải giải quyết.

Chỉ là không nghĩ đến đám người kia cũng chẳng có tác dụng gì, đến bây giờ đối phương vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.

"Ừm."

"Giết ngươi."

Lý Vĩnh lui về sau một bước, nhìn lại phía bên ngoài, bên ngoài có một đám người đang vây xem, thì thầm nói chuyện với nhau, có vẻ như đã quên đi Lâm Phàm là ai, định xông vào đứng về phía Lý Vĩnh, cuối cùng sẽ được Lý Vĩnh coi trọng, chẳng qua khi nghe thấy người này chính là Lâm Phàm, bước chân vừa mơi hơi giơ ra đã vội vàng lùi lại, im lặng quay về chỗ cũ.

"Ngươi đến làm gì?"

Trương tường rào.

Nghe thấy tiếng nói, Lý Vĩnh cảm thấy rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy Lâm Phàm thế mà xuất hiện ở đây.

Cái này khiến Lý Vĩnh thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ hắn biết mình nói tin tức của hắn cho đám người kia hay sao?

Mảnh vỡ bị Lâm Phàm lấy được, Lý Vĩnh đương nhiên không phục, sao có thể để hắn thư thái như vậy.

Nhớ đến mình khi ở thời kỳ hòa bình, sống chẳng khác nào con chó, thu hoạch ít đến đáng thương, trái lại đám người kia, miệng ăn đầy dầu mỡ, còn nói bọn hắn không đủ cố gắng, đáng đời nghèo cả một đời.

Cửa lớn bị đẩy mạnh ra, Lý Vĩnh kinh hãi, sắc mặt âm trầm, tức giận quát lớn,"Muốn chết có phải không, đến cũng không biết gõ cửa sao?"

Phịch một tiếng.

Mà bây giờ... Hắn ta đã trở thành kẻ mà hắn ta từng chán ghét nhất, cảm giác thật tuyệt.

Vừa dứt lời, trong nháy mắt Lâm Phàm đã đứng trước mặt Lý Vĩnh, đấm ra một quyền, thế không thể đỡ, lực đạo cường đại khiến hắn ta có cảm giác không thể nào ngăn cản, phịch một tiếng, một quyền đánh trúng.

Rầm!

Lý Vĩnh nôn ra máu, ngũ quan vặn vẹo, con mắt trợn trừng.

Hắn ta thật sự không ngờ đối phương vừa nói xong đã ra tay ngay, thậm chí ngay cả một chút do dự cũng không có.

Lâm Phàm nắm lấy đầu Lý Vĩnh, một quyền lại một quyền đánh vào phần bụng đối phương, liên tục mấy quyền, rồi dừng động tác lại, kéo theo thi thể, đi ra bên ngoài.

Đám người sống sót xung quanh xôn xao, tránh ra một con đường.

Cả đám đều e ngại nhìn Lâm Phàm.

Không có một người nào dám can đảm động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận